Bàn làm việc của Trương Cảnh Minh là loại bàn cao cấp được đặt làm riêng bằng gỗ thật, chiếc bàn rất nặng, một người không thể xê dịch nổi nó. Nhưng Ngô Bách Tuế chỉ đạp nhẹ một cái thôi đã khiến chiếc bàn gỗ thật bay đi xa tới vậy, chuyện này khiến Trương Cảnh Minh và thư ký Tống San San giật bắn mình.
Mới đầu Trương Cảnh Minh không hề coi Ngô Bách Tuế ra gì, chỉ cảm thấy anh là một tên khờ, nhưng giờ thì Trương Cảnh Minh đã biết rồi, tên khờ này rất mạnh, bảo sao anh lại ngang ngược tới vậy.
“Bảo tôi quỳ xuống sao? Cậu nghĩ mình có tư cách ấy à? Cậu có biết địa vị của tôi ở Giang Châu không?” Xã hội hiện giờ tiền và quyền ở trên tất cả, chỉ có sức mạnh thôi cũng vô dụng, Trương Cảnh Minh là hạng người thế nào mà sao lại phải sợ Ngô Bách Tuế.
Bốp!
Cái tát của Ngô Bách Tuế giáng thật mạnh xuống mặt Trương Cảnh Minh, trong chớp mắt, gương mặt Trương Cảnh Minh đã sưng vù lên, khóe miệng gã ta còn rỉ máu.
“Quỳ xuống!” Đánh xong, Ngô Bách Tiếp tiếp tục lạnh giọng.
Trương Cảnh Minh bị tát cho ngớ người, một lúc sau gã ta mới cất giọng khó tin với Ngô Bách Tuế: “Cậu dám đánh tôi sao?” Với địa vị của Trương Cảnh Minh tại Giang Châu, thật sự chẳng có mấy người dám động đến gã ta, giờ thì hay rồi, hôm qua Hạ Mạt Hàn cầm đèn bàn đập đầu gã, còn chưa tháo gạc thì hôm nay tên chồng khờ của Hạ Mạt Hàn đã lại tới đánh gã. Trương Cảnh Minh thật sự vừa tức giận lại vừa ngạc nhiên.
Bốp!
Ngô Bách Tuế lại giáng xuống một cái tát, lần này anh còn dùng sức hơn, răng Trương Cảnh Minh cũng rơi ra ngoài.
“Quỳ xuống.” Ngô Bách Tuế lại ất lời.
Trương Cảnh Minh sụp đổ rồi, gã ta nào có bao giờ gặp được loại người không biết nói lý như vậy, gã bất chấp cơn đau, lập tức rút điện thoại ra uy hiếp Ngô Bách Tuế: “Cậu chờ đấy, tôi sẽ cho cậu chết.”
Bốp!”
Ngô Bách Tuế giáng một cú tát, điện thoại của Trương Cảnh Minh rơi xuống, mặt gã ta cũng đã sưng vù như đầu lợn.
“Quỳ xuống.” Ngô Bách Tuế lạnh lùng nói.
Sao Trương Cảnh Minh có thể chịu nổi ba cú tát liên tiếp của Ngô Bách Tuế, gã ta đã bị đánh tới độ từ đầu óc choáng váng thành ra nổ đom đóm mắt, từ trước đến nay gã vốn là kẻ to gan không biết sợ gì, giờ cũng đã sợ gần chết, vì tên Ngô Bách Tuế này thật sự đúng là một tên điên trăm phần trăm, nói lý với anh cũng vô dụng, đe dọa cũng càng không ích gì.
Cũng chẳng còn khách nào khác, để tránh bị tên điên này đánh chết, gã ta chỉ có thể mở miệng giải thích: “Tôi không bắt nạt vợ cậu, tôi thậm chí còn không động vào một sợi lông của cô ấy.” Vì mặt gã ta bị đánh sưng vù nên lúc nói chuyện cũng lúng búng không rõ.
Bốp!
Ngô Bách Tuế lại giáng thêm một cú tát, cú tát này khiến người Trương Cảnh Minh xoay mấy vòng, nếu không phải có Tống San San bên cạnh đỡ thì gã ta đã ngã xuống đất rồi.
Lần này bức tường bảo vệ trong lòng Trương Cảnh Minh đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Đứng trước sự bạo lực tột cùng, tất cả đều là hư vô, gã ta không dám nói lời nào, từ bỏ tự ái và thể diện, từ bỏ thân phận và địa vị để khuỵu hai chân quỳ xuống đất.
Gã ta, đã khuất phục rồi.
Trương Cảnh Minh quyền lực cao ngạo đã trở thành một con chó với chiếc đầu sưng vù, nhũn người quỳ xuống trước mặt Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế cụp mắt nhìn Trương Cảnh Minh, vươn tay chỉ Hạ Mạt Hàn đang đứng ngẩn ra bên cạnh, lạnh lùng nói: “Dập đầu xin lỗi vợ tôi đi.”
Lúc này tâm trạng Hạ Mạt Hàn đang vô cùng rối bời. Một mặt, cô thấy rất vui vẻ, vì tên Trương Cảnh Minh quá đáng ghét quá đáng giận, Ngô Bách Tuế dạy cho Trương Cảnh Minh một bài học, Hạ Mạt Hàn cũng thấy hả giận.
Nhưng mặt khác, cô lại rất lo lắng, Ngô Bách Tuế đã đánh Trương Cảnh Minh thảm hại thế này, thậm chí còn khiến Trương Cảnh Minh ngông cuồng phải quỳ xuống. Giờ anh lại bắt gã ta phải dập đầu tạ lỗi, chuyện này cũng hơi quá đáng. Hạ Mạt Hàn không dám nhận, cô vội khuyên Ngô Bách Tuế: “Thôi bỏ đi, thật ra ông ta cũng chưa làm gì em cả.”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc trả lời: “Ông ta ép em tới nỗi em phải ra tay đánh ông ta, chứng minh ông ta đã phạm phải tội không thể dung tha.”
Ngô Bách Tuế không biết rõ nội tình chuyện giữa Hạ Mạt Hàn và Trương Cảnh Minh. Nhưng anh hiểu Hạ Mạt Hàn, đến cả con kiến cô cũng không nỡ dẫm, nếu ép cô phải ra tay đánh người thì có nghĩa chắc chắn Trương Cảnh Minh đã có hành động và ý đồ bất chính, quan trọng nhất là, chuyện Hạ Mạt Hàn tự sát nhất định có liên quan tới gã ta, đương nhiên Ngô Bách Tuế phải dạy cho gã ta một bài học ra trò.
Giải thích xong cho Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế lập tức quát mắng Trương Cảnh Minh: “Mau lên!”
Hai chữ này rất ngang tàng mạnh mẽ, khiến Trương Cảnh Minh sợ thót tim, gã ta thật sự đã rất sợ vì cú tát của Ngô Bách Tuế, tên điên này quá đáng sợ, gã ta không dám phản kháng nữa, hoặc nói cách khác, gã ta đã nhận thua dưới sự bạo lực vô lý của Ngô Bách Tuế. Dù sao cũng đã mất mặt rồi, để tránh bị ăn đòn, gã chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Gã cắn răng, cong người dập đầu trước Hạ Mạt Hàn, cất lời hối lỗi, “Cô Hạ, xin lỗi cháu, chú không nên có ý xấu với cháu.”
Trương Cảnh Minh vốn quen đứng trên cao đưa mắt nhìn xuống mọi người lần đầu phải dập đầu xuống đất, đối với gã ta thì đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời mình.
Tống San San đứng cạnh nhìn mà sững sờ, cô ta nào ngờ Trương Cảnh Minh vĩ đại trong lòng mình sẽ biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Hạ Mạt Hàn cũng ngẩn ra, một kẻ máu mặt như Trương Cảnh Minh lại hèn mòn quỳ gối dập đầu trước mình, đây thật sự là chuyện mà Hạ Mạt Hàn có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng giờ nó đã thật sự xảy ra rồi. Hạ Mạt Hàn kinh ngạc, cũng cảm thấy hốt hoảng, một người không quyền không thế như cô sao có thể nhận nổi lời xin lỗi như vậy!
Cô không biết mình nên phản ứng ra sao.
Ngô Bách Tuế đạt được mục đích xong cũng không nhiều lời nữa, anh cúi người, kéo lấy tóc Trương Cảnh Minh, thì thầm bên tai gã ta: “Chắc chắn ông đang không cam lòng, chẳng sao cả, mười hai giờ trưa mai tôi sẽ xuất hiện tại nhà họ Hoàng, tôi rất mong đợi sự trả thù của ông.”
Đương nhiên Ngô Bách Tuế biết rõ, hôm nay Trương Cảnh Minh gặp phải cảnh này, chắc chắn gã ta sẽ nghĩ tới chuyện trả lại gấp bội cho mình. Ngô Bách Tuế không sợ gã trả thù, cũng hoàn toàn không muốn chuyện này kết thúc như vậy. Anh biết, Trương Cảnh Minh dám làm chuyện xấu xa với Hạ Mạt Hàn tại nhà họ Hoàng cũng có nghĩa nhà họ Hoàng mang trách nhiệm không thể đùn đẩy, hay nói cách khác, nhà họ Hoàng còn phải chịu trách nhiệm lớn hơn. Ngô Bách Tuế muốn tính sổ tất cả trong một lần.
Nói xong, Ngô Bách Tuế bèn ngồi dậy, bước tới trước cửa văn phòng, anh vươn tay giữ lấy bàn làm việc, khẽ hất một cái, thế là bàn làm việc lập tức đã quay về chỗ cũ. Đối với anh thì có vẻ chiếc bàn này nhẹ như lông hồng.
“Vợ à, đi thôi!” Ngô Bách Tuế nhìn Hạ Mạt Hàn, khẽ cất tiếng.
Anh