Hoan nghênh quý khách.
Bốn chữ đơn giản này lại như xuyên thẳng qua tim tất cả những người có mặt tại đây. Trong tích tắc, tất cả mọi người đều mơ màng kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O.
Tim Hạ Mạt Hàn cũng đập thình thịch, một cảm giác khó có thể diễn tả được thành lời lan khắp cơ thể cô, cô được Ngô Bách Tuế nắm tay dắt vào lối đi đặc biệt còn rực rỡ hơn cả thảm đỏ trong sự kinh ngạc cùng cực.
Thấy hai người tiến vào lối chuyên dụng, Đổng Tiểu Ngọc đang xếp hàng bên ngoài ngạc nhiên thiếu điều rơi cả mắt ra ngoài. Cô ta cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ rồi. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Đổng Tiểu Ngọc không cam lòng, rất không cam lòng, cô ta hổn hển tức tối chỉ theo bóng lưng Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn, chất vấn nhân viên: “Sao hai người họ không phải xếp hàng, không phải kiểm tra an ninh mà vẫn được vào?”
Nhân viên lắc đầu, mơ màng cất lời: “Chuyện này tôi cũng không rõ, đây là lối đi đặc biệt, chi nhánh nào của chúng tôi cũng có lối đi này. Nhưng tôi thật sự không rõ rốt cuộc phải có điều kiện gì để được đi qua đó.”
Đổng Tiểu Ngọc không phục: “Hai người đó là lũ nhà quê đi xe taxi tới đây, họ vào được thì chắc chắn tôi cũng có thể vào.”
Nói rồi, Đổng Tiểu Ngọc kéo Hàn Phi cùng rời khỏi hàng, tiến tới lối đi đặc biệt ở ngay giữa cổng. Kết quả hoàn toàn có thể đoán trước được, bọn họ bị chặn lại ngay bên ngoài.
Tất cả mọi người đều không thốt nổi nên lời.
Hạ Mạt Hàn như đang nằm mơ, chân cô bước theo Ngô Bách Tuế tiến vào Resort Ngọa Long như đang bước trên mây.
Resort Ngọa Long có diện tích vô cùng lớn, sân vườn nhà cửa, núi non hoa cỏ đủ cả, môi trường ở đây vô cùng tốt, phong cách kiến trúc rất tinh tế, rường cột chạm trổ, đường đi lối bước uốn lượn, hệt như một không gian thần tiên khác lạ.
Nơi này giống như chốn bồng lai của thành phố.
Chỉ là người của chốn bồng lai này toàn kẻ giàu sang phú quý, chỉ những người nổi danh thật sự mới có thể hưởng thụ nơi đây. Hạ Mạt Hàn thật sự khó lòng tưởng tượng có một ngày mình lại có thể tiến vào nơi này.
“Em thấy những người có thẻ VIP đều đang xếp hàng, sao chúng ta không có thẻ mà lại có thể vào thẳng đây?” Đầu Hạ Mạt Hàn rối bòng bong, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Ngô Bách Tuế lạnh nhạt nói: “Nếu anh bảo cánh cửa này dành riêng cho một mình anh thì em có tin không?”
Hạ Mạt Hàn nghiêm túc nói: “Anh đừng đùa nữa, mau nói cho em biết chuyện này là sao đi.”
Đương nhiên là Hạ Mạt Hàn không chấp nhận nổi sự thật như một câu chuyện cổ tích viển vông này rồi, Ngô Bách Tuế chỉ có thể thuận miệng bịa ra một lý do: “Resort có tổ chức hoạt động bốc thăm, anh là người may mắn có thể đi bằng lối đi đặc biệt kia, cũng có thể tham quan resort này miễn phí.”
Nghe xong, lòng Hạ Mạt Hàn đã cảm thấy thoải mái ngay. Cô cũng cảm thấy rất may mắn, có thể miễn phí vào một thiên đường như vậy làm cô vô cùng thỏa mãn. Cô suy nghĩ rồi lại dặn dò Ngô Bách Tuế: “Ừm, nhưng em nghe nói ở đây đắt đỏ lắm đấy, một bữa cơm cũng phải mấy chục nghìn, chúng mình xem thôi là được, không cần phải tốn tiền đâu.”
Ngô Bách Tuế thản nhiên: “Không sao đâu, anh có tiền.”
Hạ Mạt Hàn tin rằng Ngô Bách Tuế có tiền, nhưng ở đây thì tiền của một người bình thường hoàn toàn vô dụng, về sau cuộc sống của vợ chồng họ đều phải tính toán tiêu tiền dựa theo tình hình bản thân, không thể tiêu xài quá đà, Hạ Mạt Hàn không nỡ phí một đồng tại đây nên cô lại tiếp tục dặn anh: “Có tiền cũng không thể tiêu lung tung được, anh biết chưa?”
Ngô Bách Tuế gật đầu.
Sau đó, hai người từ từ dạo quanh Resort Ngọa Long bề thế, ánh tà dương phủ ngoài chân trời, ánh sáng rực rỡ nhuộm đỏ áng mây, phủ thêm cho Resort Ngọa Long một vẻ đẹp mờ ảo khác lạ.
Nơi này lộng lẫy hơn những khu thắng cảnh du lịch nhiều, không khí cũng vô cùng trong lành, Hạ Mạt Hàn đi dạo ở đây mà không khỏi cảm thấy sảng khoái vui tươi, những bức bối trong lòng cô những ngày gần đây cũng dần tan biến đi nhiều, trong chốc lát cô đã quên đi mọi phiền não, chỉ đắm chìm trong vẻ đẹp đẽ tuyệt diệu này.
Hạ Mạt Hàn khi trước không hề hâm mộ những người giàu có, nhưng hôm nay được chứng kiến một cảnh tượng hoàn toàn khác, hệt như được đưa tới một thế giới khác, Hạ Mạt Hàn mới bừng tỉnh, cảm thấy có tiền đúng là tốt thật.
“Mạt Hàn, sao cậu lại ở đây?” Trong lúc Hạ Mạt Hàn đang mơ màng quên đi sự đời, một giọng nói chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Hạ Mạt Hàn bừng tỉnh, cô quay đầu lại nhìn, thấy có một người đã bước tới cạnh mình.
Người này chính là bạn thân của cô, Trần Vũ Hàm.
Gương mặt Trần Vũ Hàm ngọt ngào, tính cách vui tươi cởi mở, hệt như một bông hoa diên vĩ.
Hạ Mạt Hàn không có nhiều bạn bè, nhưng Trần Vũ Hàm đích thực là một người bạn của cô, họ là bạn học từ thời tiểu học tới cấp ba, nhà cũng gần nhau, bình thường lúc đi học hay tan lớp họ đều như hình với bóng, quan hệ vô cùng thân mật. Về sau, hai người học trường đại học khác nhau, gia đình Trần Vũ Hàm lại chuyển tới Giang Châu nên họ cũng ít liên lạc với nhau.
Sau khi Hạ Mạt Hàn kết hôn với Ngô Bách Tuế, quan hệ giữa cô và Trần Vũ Hàm lại càng xa cách. Nguyên nhân chủ yếu là do Trần Vũ Hàm rất không thích gã khờ Ngô Bách Tuế, bất bình thay Hạ Mạt Hàn, cảm thấy cưới một tên khờ coi như cả đời Hạ Mạt Hàn sẽ bị phá hủy. Vậy nên Trần Vũ Hàm nhất mực khuyên Hạ Mạt Hàn ly dị, nhưng Hạ Mạt Hàn trước sau không đồng ý. Dần dần, Trần Vũ Hàm cũng lười không muốn xen vào chuyện người khác. Hai năm gần đây, bọn họ gần như không liên lạc với nhau nữa.
Hiện giờ, đột nhiên gặp lại Trần Vũ Hàm, Hạ Mạt Hàn cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng có hơi kích động, hai mắt cô tỏa sáng lấp lánh nhìn Trần Vũ Hàm, nói: “Trùng hợp quá, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.”
Trần Vũ Hàm vỗ vai Hạ Mạt Hàn ngạc nhiên nói: “Cậu được đấy, còn chịu bỏ tiền ra làm thẻ VIP của Resort Ngọa Long, có phải cậu phát tài rồi không?” Hạ Mạt Hàn trong ấn tượng của Trần Vũ Hàm vô cùng tiết kiệm, có tiền cũng sẽ không nỡ vung phí, Hạ Mạt Hàn có thể tới đây thật sự đã khiến Trần Vũ Hàm cảm thấy ngạc nhiên.
Hạ Mạt Hàn chưa biết nên đối mặt ra sao với Trần Vũ Hàm, nếu là khi trước, lúc quan hệ của hai người còn đang thân mật, cô có thể tiết lộ cho bạn mình bất cứ điều gì, không phải sợ xấu hổ trước mặt chị em tốt. Nhưng hiện giờ cô và Trần Vũ Hàm đã không liên lạc được hai năm rồi, quan hệ không còn được như trước, cô ngại không muốn nói mình không có thẻ VIP, còn nói dối thì cô lại không mở nổi miệng.
Thấy vẻ ấp úng của Hạ Mạt Hàn, Trần Vũ Hàm nói ngay: “Tớ biết rồi, có người đưa cậu vào đúng không?” Những vị khách có thẻ VIP được phép đưa theo bạn vào. Hạ Mạt Hàn đã không mở lời được thì đương nhiên Trần Vũ Hàm sẽ cho rằng có người đã dẫn cô vào.
Hạ Mạt Hàn nghe vậy vội giải thích: “Không phải, tớ đi cùng chồng mình.”
Nói rồi, Hạ Mạt Hàn chỉ sang Ngô Bách Tuế đứng cạnh.
Khi nãy Trần Vũ Hàm còn chưa phát hiện ra Ngô Bách Tuế, giờ có Hạ Mạt Hàn chỉ, Trần Vũ Hàm mới chú ý gã khờ Ngô Bách Tuế đang đứng gần Hạ Mạt Hàn.
“Mạt Hàn, cậu nghĩ cái gì vậy, sao cậu lại đưa tên khờ này tới Resort Ngọa Long? Cậu biết đây là nơi nào chứ, đây là nơi không thể làm trò cười được đâu, nếu anh ta gây rối thì sẽ to chuyện đấy.” Trần Vũ Hàn khó hiểu cất tiếng hỏi.
Hạ Mạt Hàn nhẹ giọng giải thích: “Anh ấy đã khỏi bệnh rồi.”
“Khỏi rồi sao? Bác sĩ nói vậy à?” Trần Vũ Hàm hoàn toàn không tin.
Hạ Mạt Hàn lắc đầu: “Không phải, tự anh ấy nói vậy, nhưng tớ có thể cảm giác được anh ấy thật sự đã khỏi rồi.”
Trần Vũ Hàm thở dài, nói: “Haiz, sao cậu ngốc vậy, dù có khỏi bệnh rồi thì anh ta cũng là tên vô tích sự, người thế này không xứng tới Resort Ngọa Long.”
Dù thời gian có trôi qua bao lâu thì sự ghét bỏ của Trần Vũ Hàm với Ngô Bách Tuế vẫn không giảm đi phân nửa. Từ trước tới giờ cô ta luôn cho rằng Ngô Bách Tuế đã làm lỡ dở Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn định mở miệng giải thích.
Lúc này, chợt có giọng đàn ông vang