Giọng nói của Ngô Bách Tuế vô cùng lạnh nhạt, không thèm coi Kim Vinh ra gì.
Trong cả thành phố Châu Giang, số người dám nói chuyện như thế với Kim Vinh chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Loại thanh niên trẻ tuổi lỗ mãng như Ngô Bách Tuế thì càng không có.
Ầm!
Kim Vinh đập mạnh lên bàn, trợn mắt nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, quát lớn: “Có phải cậu không biết chữ chết viết thế nào không?” Kim Vinh lăn xả xã hội nhiều năm như vậy, từ lâu đã có thói quen che giấu cảm xúc, ông ta chính là một con cáo già, rất ít khi lộ tâm trạng ra ngoài. Nhưng ngày hôm nay, ông ta bị một thanh niên khinh bỉ, điều này khiến ông ta không thể chịu đựng được.
“Xin lỗi, ông Kim, chồng tôi mới được ra khỏi bệnh viện tâm thần, ông đừng chấp anh ấy.” Hạ Mạt Hàn thật sự luống cuống, mặc dù cô không quen biết Kim Vinh, nhưng từ thái độ của mấy người Du Chí Viễn có thể nhìn ra, ông Kim này chắc chắn là quyền cao chức trọng, không thể trêu chọc. Ngô Bách Tuế xúc phạm đến người có quyền như thế, Hạ Mạt Hàn cũng chỉ có thể giải thích như vậy với Kim Vinh.
Nghe thấy lời giải thích của Hạ Mạt Hàn, mặt mấy người Du Chí Viễn càng trắng hơn, thì ra Ngô Bách Tuế là một tên thần kinh, không ngờ họ lại ăn cơm với một tên bị thần kinh, nghĩ lại đúng là sợ hãi.
Du Chí Viễn cũng không nhịn được trợn mắt lườm Trần Vũ Hàm.
Trần Vũ Hàm rất tủi thân, cô ta cũng cực kì cực kì ghét Ngô Bách Tuế, trước đó nghe Hạ Mạt Hàn nói Ngô Bách Tuế đã trở lại bình thường, cô ta cũng cho rằng anh sẽ không phát bệnh nữa, ai ngờ tên ngu này lại làm loạn ở đây.
Kim Vinh đánh giá Ngô Bách Tuế mấy lần, hít vào một hơi rồi nói: “Tôi thấy cậu ta không giống người bị tâm thần đâu, dù cậu ta có bị tâm thần thì ở trước mặt tôi cũng phải rụt lại.”
Một câu nói, vừa ngang ngược vừa ngông cuồng, khiến tất cả mọi người ở đây đều run rẩy.
Kim Vinh, thật sự rất đáng sợ.
Tất cả mọi người ở đó đều vô cùng sợ hãi, chỉ có Ngô Bách Tuế là vẫn bình tĩnh, anh vừa gắp đồ ăn vừa lạnh lùng nói: “Ông có hai lựa chọn, một là ra ngoài xếp hàng, chờ chúng tôi ăn xong, hai là cút đi.”
Ngô Bách Tuế nói không chút nể nang.
Mấy người Du Chí Viễn như bị sét đánh, điên rồi điên rồi, tên đần này điên thật rồi, mấy người họ cũng sắp bị anh ép điên rồi.
Hạ Mạt Hàn cũng cuống lên, cô biết tật mạnh miệng của Ngô Bách Tuế chưa thể sửa ngay được, nhưng mạnh miệng thì cũng phải tùy trường hợp chứ, sao ai cũng có thể mạnh miệng thế được, Hạ Mạt Hàn hết nói nổi.
“Được, được, được!” Kim Vinh nói liên tục ba chữ được.
Nói xong, Kim Vinh quay sang gằn từng chữ với Ngô Bách Tuế: “Xem ra cậu cũng biết quy tắc của sơn trang nên mới dám không coi ai ra gì như thế, có điều, cậu đừng quên, kiểu gì cũng có lúc cậu ra ngoài.”
Sơn trang Ngọa Long tuyệt đối không cho phép đánh nhau gây chuyện, đây là quy tắc cứng rắn của sơn trang, ai tới đây cũng phải biết, dù là ai, dù có ân oán gì, chỉ cần ở sơn trang Ngọa Long đều phải biết điều.
Cho dù thế lực đen của Kim Vinh có mạnh mẽ thế nào, ông ta cũng không dám gây chuyện trong sơn trang Ngọa Long.
Quy tắc của sơn trang Ngọa Long, không ai dám xúc phạm.
“Tôi là Ngô Bách Tuế.” Ngô Bách Tuế không nói mấy lời vô ích nữa mà báo tên luôn, điều này chứng tỏ anh chẳng quan tâm gì đến Kim Vinh.
“Được, tôi nhớ cậu rồi đấy.” Kim Vinh nhìn Ngô Bách Tuế thật kĩ, cuối cùng mới đùng đùng tức giận rời khỏi.
“Ông Kim, tôi thật sự không quen người này, ông nhất định không được hiểu lầm nhé!” Du Chí Viễn sợ mình bị liên lụy, vội vàng quay về phía bóng lưng của Kim Vinh, hét lên một câu.
Nói xong, Du Chí Viễn quay sang trách Trần Vũ Hàm: “Đều tại chuyện tốt của em đấy, em muốn hại chết anh đúng không?”
Trần Vũ Hàm cũng vô cùng bực bội, cô ta có lòng tốt muốn mời Hạ Mạt Hàn ăn cơm, ai ngờ lại gây chuyện như vậy, đây cũng là chuyện cô ta không muốn thấy. Vì vậy, cô ta đi tới cạnh Hạ Mạt Hàn, không vui nói: “Không phải cậu nói tên này hết ngốc rồi sao? Sao tớ thấy còn nghiêm trọng hơn vậy.”
Hạ Mạt Hàn rất áy náy, cô nói với Trần Vũ Hàm: “Anh ấy kỏi thật rồi mà, mình cũng không biết tại sao anh ấy lại vậy.”
Tiếp đó, cô quay sang oán trách Ngô Bách Tuế: “Rốt cuộc anh bị sao thế?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên nói: “Chúng ta đang ăn ngon miệng, ông ta lại đến đuổi người, anh không đá ông ta ra ngoài là đã khách khí lắm rồi.”
Du Chí Viễn nghe vậy thì tức giận trợn mắt, ông ta tức giận lẩm bẩm: “Đồ thần kinh, đúng là thằng thần kinh.”
Những người khác cũng đều oán giận: “Đúng là xui xẻo, không ngờ lại ăn cơm với một tên dở hơi, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta cười rụng răng mất.”
“Đúng vậy, cứ tưởng là một thiếu gia nhà giàu khiêm tốn, không ngờ lại là một tên đần.”
“Haiz, mong là ông Kim không giận chó đánh mèo lên người chúng ta, nếu không thì không hay đâu.”
Bữa cơm này tan rã trong không vui.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Hạ Mạt Hàn bực bội vô cùng, cô tức giận quay sang nói với Ngô Bách Tuế: “Chuyện của Trương Cảnh Minh, chúng ta còn chưa giải quyết, giờ anh lại đắc tội với cả ông Kim nữa, biết xử lý sao bây giờ?”
Ngô Bách Tuế nghiêm mặt nói: “Giờ em vẫn chưa hiểu sao? Em càng nhịn, người khác càng trèo lên đầu em, có nhẫn nhịn cũng vô dụng.”
Có nhẫn nhịn cũng vô dụng, câu nói này đánh thẳng vào lòng Hạ Mạt Hàn. Cô sống bao nhiêu năm, tự nhận không làm chuyện gì hổ thẹn với lòng mình, cũng không chủ động nhắm vào người nào cả. Nhưng cuối cùng người ta đối xử với cô thế nào? Người thân thì nhẫn tâm đuổi cô đi, bán đứng cô, người ngoài thì tùy ý bắt nạt cô, cô cũng bị dồn đến đường cùng, đây chính là hiện thực xã hội.
Thấy Hạ Mạt Hàn im lặng, Ngô Bách Tuế lại mở miệng: “Anh sẽ trải đường sẵn cho em, em chỉ cần đi thẳng về phía trước là được.”
Một câu nói ngập tràn sự cảm hóa khiến Hạ Mạt Hàn vô cùng cảm động, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy rất an toàn. Đúng vậy, dù con đường phía trước thế nào, ít nhất bây giờ cô cũng không phải lẻ loi một mình, cô có Ngô Bách Tuế bên cạnh. Bây giờ, Ngô Bách Tuế trở thành chỗ dựa duy nhất của cô, cô phải tin tưởng anh chứ. Nếu Ngô Bách Tuế đã nói như vậy, thì cô cũng không cần phải lo lắng gì cả.
Im lặng một lát, Hạ Mạt Hàn đáp: “Được rồi, anh vừa nói ăn cơm xong còn có việc, việc gì thế?”
Ngô Bách Tuế nhẹ nhàng nói: “Đêm nay hội đấu giá sẽ đấu giá Guardian Heart, chúng ta đi xem một chút đi.”
Hạ Mạt Hàn đã nghe nói đến chuyện này rồi, Guardian Heart là một sợi dây chuyền, có điều, nó không phải là dây chuyền bình thường mà là dây chuyền kim cương được chế tác đặc biệt, ra đời từ tay của một bậc thầy nghệ thuật, được làm thủ công tinh xảo, có ý nghĩa đặc biệt. Nó vừa xuất hiện đã gây được tiếng vang lớn trong giới thượng lưu ở Châu Giang.
Ngày hôm nay, rất nhiều người đến sơn trang Ngọa Long vì Guardian Heart.
Hạ Mạt Hàn đi trong sơn trang, ở chỗ nào cũng có thể nghe được tiếng các cô gái bàn luận về Guardian Heart. Ngay cả bạn thân cô là Trần Vũ Hàm, trước lúc ăn cơm cũng nhắc đến nó. Hôm nay Trần Vũ Hàm và vị hôn phu của cô ta tới sơn trang Ngọa Long cũng là vì muốn có được