Tính cách Ngô Bách Tuế mạnh mẽ, thân thế không tầm thường, anh cũng đã từng trải qua đủ loại sóng to gió lớn. Có thể nói, dù gặp phải bất cứ chuyện gì, anh cũng có thể đối mặt với tâm thái thản nhiên.
Nhưng giờ phút này, Hạ Mạt Hàn đột nhiên nói ra một câu ly hôn, giống như đánh đòn cảnh cáo, khiến Ngô Bách Tuế sững sờ trong nháy mắt. Mặt anh nghệt ra, trái tim của anh, cứ như bị thứ gì đó đâm vào, nhoi nhói đau.
Vẻ mặt của Hạ Mạt Hàn cũng rất đau khổ, cô nhìn thấy dáng vẻ ngu ngơ của Ngô Bách Tuế, khẽ nói: "Bách Tuế, em xin lỗi!" Giọng Hạ Mạt Hàn đã trở nên khàn khàn.
"Tiểu Mạt, con dở hơi hả, nói xin lỗi nó làm gì? Nhà chúng ta không nợ gì nó, chúng ta nuôi nó ba năm, cho nó ăn không uống không, đã là hết lòng hết dạ giúp đỡ nó rồi."
Hoàng Quý Lan dần tiến lại gần Ngô Bách Tuế, tiếp tục nói: "Ngô Bách Tuế, cậu không có quyền trách Tiểu Mạt nhà chúng tôi, phụ nữ thời nay có ai mà chẳng muốn tìm một người đàn ông tốt. Cậu xem Thế Hào, nó rất ưu tú, có tiền có tài, tôi nợ một trăm vạn, nói với nó một câu, nó lập tức giải quyết xong. Nó còn đưa giấy chứng nhận bất động sản cho tôi nữa. Đấy mới là đàn ông, chỉ có người đàn ông như thế mới có thể làm cho Tiểu Mạt hạnh phúc. Cậu nhìn lại cậu xem, một kẻ vô tích sự, còn suốt ngày ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có nhặt rác về nhà! Cậu xem thứ cậu cầm trong tay cậu đi, đúng là chó không sửa được tật ăn c*t!"
Ngày thường Hoàng Quý Lan mắng Ngô Bách Tuế, Hạ Mạt Hàn đều sẽ phản bác Hoàng Quý Lan. Nhưng bây giờ, trong cổ họng của cô như có thứ gì chặn lại, cô không nói ra được lời phản bác nào, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp trước thực tế.
Cho tới nay, Hạ Mạt Hàn vẫn tự nhận là mình đủ kiên cường, cô cho rằng cô có thể luôn luôn vững vàng, sống được thật tốt.
Nhưng mà, những đòn đả kích liên tục trong mấy ngày qua, làm cô không thể kiên trì nổi nữa, cô không còn cách nào nữa rồi. Nếu như không ly hôn, cô sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Hạ! Nếu như không ly hôn, cái gia đình nhỏ này sẽ bị người ở sòng bạc chiếm mất! Nếu như không ly hôn, mẹ của cô sẽ liên tục làm ầm ỹ lên! Nếu như không ly hôn, cô cùng người mẹ không hiểu chuyện này, và người chồng ngốc nghếch chỉ biết gây chuyện khắp nơi này, sẽ sống thế nào được!
Áp lực thực tế đè nén khiến cho Hạ Mạt Hàn không thở nổi, cô không phải nữ hiệp làm bằng sắt thép, cô không chịu nổi sức nặng này, cô cũng cần một người đàn ông giúp cô chống đỡ, cần một người đàn ông để cô dựa vào.
Thấy Ngô Bách Tuế không nói gì, Hoàng Quý Lan lập tức nói với Hạ Mạt Hàn: "Mau dẫn thằng ngốc này đi làm thủ tục ly hôn đi, mẹ nhìn thấy nó thôi đã đủ đau đầu rồi."
Hạ Mạt Hàn đỏ mắt nhìn mẹ của cô nói: "Mẹ gấp cái gì, giờ này cục dân chính không làm việc, để sáng mai rồi tính."
Ngô Bách Tuế im lặng trong suốt cuộc đối thoại của hai người, anh nhìn xuyên qua Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan, liếc nhìn Vương Thế Hào ngồi ở trong phòng khách, ngay sau đó, anh xoay người, yên lặng rời đi.
"Anh muốn đi đâu?" Hạ Mạt Hàn nhìn bóng lưng Ngô Bách Tuế, lo lắng hô lên.
Ngô Bách Tuế đáp lời với giọng điệu bình tĩnh: "Ngày mai anh sẽ trở về ly hôn." Nói xong, anh tăng nhanh bước chân rời khỏi.
Không ai có thể nhìn ra Ngô Bách Tuế có gì bất thường, chỉ bản thân anh biết, anh vô cùng đau đớn. Cho đến lúc này, anh mới hiểu ra, anh để ý Hạ Mạt Hàn nhiều bao nhiêu. Anh vốn cho là, Hạ Mạt Hàn sẽ không ly hôn với mình, nếu cô không ly hôn, chắc chắn anh sẽ không bỏ.
Nhưng cuối cùng, Hạ Mạt Hàn vẫn từ bỏ anh, lựa chọn Vương Thế Hào.
Cái kết quả này, Ngô Bách Tuế không muốn tiếp nhận, anh không muốn ly hôn, nhưng, anh cũng sẽ không cưỡng cầu, anh tôn trọng sự lựa chọn của Hạ Mạt Hàn.
Anh càng chạy càng nhanh, cực kỳ giống như một kẻ thất bại đang chạy trối chết.
Ra khỏi khu dân cư, tốc độ của Ngô Bách Tuế mới chậm lại, hai chân của anh như bị đổ chì, cực kỳ nặng nề, đầu óc của anh như chất đầy thuốc súng, sắp phát nổ.
Cái nhà họ Ngô kia anh đã sống hơn hai mươi năm, vừa xảy ra biến cố, đã hoàn toàn thay đổi.
Cái gia đình nhỏ này anh sinh sống ba năm, lại cũng tan vỡ.
Ngô Bách Tuế anh mạnh mẽ như thế, nhưng vẫn không chịu được sự đả kích đồng thời ập tới thế này.
Máu ở trong cơ thể anh sôi trào, ưu tư nghẹn ứ ở trong ngực anh, một luồng hơi như muốn vọt nhanh ra khỏi cơ thể.
"A!!!"
Lúc đi tới một con đường nhỏ tĩnh lặng, rốt cuộc Ngô Bách Tuế khống kiềm chế được nữa, gào to lên.
Tiếng gào ấy rung trời lở đất, khiến cả những chú chim ở trên cây ven đường hoảng sợ bay đi tán loạn.
Chín giờ tối, Lý Xương Thịnh bận việc ở bên ngoài xong, trở về biệt thự lớn của mình. Vừa vào cửa, ông ấy liền phát hiện, Ngô Bách Tuế nằm trên ghế salon ở phòng khách, không nhúc nhích.
Lý Xương Thịnh sợ hết hồn, ông ấy vội vàng chạy lại hỏi Ngô Bách Tuế: "Tam thiếu gia, cậu đến đây lúc nào?"
Ngô Bách Tuế vô cảm nói: "Vừa tới."
Lý Xương Thịnh nghiêm mặt hỏi: "Tam thiếu gia có chuyện gì phải không?" Lý Xương Thịnh coi như là người có bản lĩnh ở giới kinh doanh, nhưng đứng trước mặt Ngô Bách Tuế, ông ấy lại cảm thấy cực kỳ áp lực.
Ngô Bách Tuế thản nhiên trả lời: "Không có chuyện gì, tôi sẽ ở lại đây một đêm."
Ngày hôm qua lúc Ngô Bách Tuế đi, Lý Xương Thịnh đã muốn giữ Ngô Bách Tuế lại rồi, nhưng Ngô Bách Tuế từ chối, vội vã về nhà. Lý Xương Thịnh có thể nhìn ra, Ngô Bách Tuế vẫn rất quan tâm cô gái nhà họ Hạ kia, bây giờ Ngô Bách Tuế đột nhiên muốn ở lại nhà mình, Lý Xương Thịnh bèn hỏi một câu: "Giữa cậu và cô Hạ xảy ra chuyện gì à?"
Ngô Bách Tuế trả lời ngắn