Cơ thể Ám Ảnh bay lên trời, văng xa hơn mười mét, rơi thẳng xuống khỏi võ đài. May là cơ thể hắn mạnh mẽ cường tráng nên sau khi hạ xuống đất, hắn chỉ lùi lại vài bước rồi đã ổn định được thân mình.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đã kinh ngạc tới tột cùng, tiếng xì xào nổi lên như sóng lớn, vang lên cuồn cuộn:
“Tôi không hoa mắt đó chứ? Ngô Bách Tuế đã hất bay Ám Ảnh sao?”
“Đúng đấy. Chính là Ngô Bách Tuế, anh ta đã ra tay rồi. Anh ta có thể ngăn cú đấm đầy uy lực của Ám Ảnh bằng tay không, đúng là thần kỳ thật!”
“Tên Ngô Bách Tuế này mạnh quá, chặn được nắm đấm của Ám Ảnh thì không nói làm gì, nhưng anh ta còn có thể hất bay hắn đi, anh ta đã làm cách nào vậy?”
“Xem ra chúng ta đều đã xem thường Ngô Bách Tuế rồi!”
“Đúng vậy, dù Ngô Bách Tuế có ngớ ngẩn hay không thì đúng là anh ta rất mạnh!”
Tất cả mọi người đều trở nên phấn khích, đám người đứng nhìn xung quanh đều nhìn Ngô Bách Tuế bằng ánh mắt khâm phục. Trong lúc Ám Ảnh khiến tất cả phải khiếp sợ, ngang ngược không ai cản nổi, Ngô Bách Tuế có thể ra tay ngăn cản tên ác quỷ này tàn sát mọi người. Chuyện này khiến Ngô Bách Tuể tỏa ra vắng hòa quang chói lọi của Chúa cứu thể, mọi người cảm thấy Ngô Bách Tuế như đã cao lớn hơn gấp trăm lần.
Đám chiến đội liên minh cũng lại dấy lên hy vọng với Ngô Bách Tuế, dù niềm hy vọng này có lớn hơn hay không thì có hy vọng cũng là tốt rồi!
Âu Dương Hồng càng vui mừng, xúc động hơn.
Ông ta cứ ngỡ số mình chết chắc rồi, nào ngờ đúng giờ khắc quan trong nhất, Ngô Bách Tuế, chàng trai không quen không biết gì với ông ta lại ra tay cứu ông. Bản lĩnh của Ngô Bách Tuế khiến cõi lòng đang tuyệt vọng của Âu Dương Hồng cũng phải nảy sinh hy vọng.
“Ngô Bách Tuế, anh chắc chắn mình muốn lo chuyện bao đồng chứ?” Ám Ảnh đứng trên võ đài, Ngô Bách Tuế bằng ánh mắt lạnh băng, hắn lạnh nhạt cất lời.
Ám Ảnh là kẻ biết rõ khả năng của Ngô Bách Tuế nhất, vì vậy nên ban nãy khi Ngô Bách Tuế thể hiện sức mạnh phi thường của mình, hắn không hề ngạc nhiên chút nào. Ám Ảnh chỉ cảm thấy rất khó chịu vì Ngô Bách Tuế đã ra tay bừa bãi với mình.
Ngô Bách Tuế quay người nhìn Ám Ảnh, lạnh lùng cất lời: “Hãy khoan dung cho những người vô tội đi, hà tất phải đuổi cùng giết tận như vậy?”
Ngô Bách Tuế không phải kẻ thích lo chuyện bao đồng. Hôm nay mọi người lên võ đài tỉ thí, tranh chấp chốn gian hồ, yêu hận tình thù, Ngô Bách Tuế lựa chọn thờ ơ không nhúng tay vào tất cả những chuyện này. Nhưng hiện giờ anh đã ra tay rồi, chỉ vì anh thật sự không thể đứng nhìn những hành động Ám Ảnh gây ra. Cái chết của Âu Dương Tỉnh đã lay động Ngô Bách Tuế, Ngô Bách Tuế cũng có tình cảm, anh cũng có người phụ nữ mình yêu, vì anh yêu Hạ Mạt Hàn sâu sắc nên anh cũng có thể hiểu được nỗi đau của Âu Dương Tinh. Còn Ám Ảnh nhìn Âu Dương Tỉnh chết đi mà vẫn không hề cảm thấy áy náy day dứt, còn đòi đuổi cùng giết tận dòng họ Âu Dương. Hành động này quá sai trái, Ngô Bách Tuế không thể thờ ơ đứng nhìn.
Ám Ảnh không thích có bất cứ ai can thiệp vào chuyện của mình. Ngô Bách Tuế muốn ngăn hắn giết người khiến hắn cảm thấy vô cùng tức giận, sát khí của hắn lại càng mạnh hơn, hắn nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, cất giọng u ám: “Tôi muốn giết người, anh cản nổi tôi sao?”
Rõ ràng Ám Ảnh không coi Ngô Bách Tuế ra gì Ngô Bách Tuế nghiêm mặt: “Anh thử xem.”
Ám Ảnh nở một nụ cười quỷ quyệt, sau đó, hắn rút hai chiếc phi tiêu, phi mạnh tới.
Vút vút†
Hai chiếc phi tiêu cùng lao thật nhanh về phía đám thành viên nhà Âu Dương.
Ám Ảnh là sát thủ chuyên nghiệp, đã đạt đến đẳng cấp thượng thừa trên phương diện ám khí, chỉ căn cứ vào việc chiếc phi tiêu của hắn đã giết chết đại sư khí công Gấu Đen là đủ biết sức mạnh đòn phi tiêu của hắn có thể so với súng bắn tỉa.
Thành viên của nhà họ Âu Dương thấy phi tiêu của Ám Ảnh bay về phía mình mà thầm run rẩy trong lòng.
Biểu cảm của Ngô Bách Tuế không hề thay đổi.
Cơ thể anh chuyển động, hai tay chợt giơ lên, hai chiếc phi tiêu đang lao vun vút tức khắc đã bị Ngô
Bách Tuế kẹp lại trong kẽ ngón tay.
Thấy vậy, mọi người đều ngạc nhiên tới độ há hốc mồm.
Mọi người đều biết rõ sức mạnh của chiếc phi tiêu do Ám Ảnh phóng ra. Ngô Bách Tuế lại có thể tay không bắt lấy phi tiêu của Ám Ảnh, chuyện này chẳng khác gì tay không bắt đạn cả!
Sức mạnh của Ngô Bách Tuế lại khiến nhận thức của mọi người phải sụp đổ.
Giờ phút này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sôi sục, xôn xao, hy vọng trong đáy lòng họ càng lúc càng mãnh liệt hơn.
“Anh còn bắt được cả phi tiêu của tôi?” Ám Ảnh biết Ngô Bách Tuế có tài tay không tiếp đao. Trong nhà xưởng bỏ hoang, Ngô Bách Tuế đã chặn được cú phi đao của sát thủ hàng đầu, nhưng sức mạnh của những kẻ đó không cùng một đẳng cấp với Ám Ảnh.
Lực sát thương do phi tiêu của Ám Ảnh gây ra mạnh hơn những sát thủ kia rất nhiều. Nhưng Ngô Bách Tuế lại vẫn có thể dễ dàng bắt được phí tiêu của Ám Ảnh, điều này khiến Ám Ảnh thoáng ngạc nhiên.
Ngô Bách Tuế ung dung nói: “Có gì khó đâu.”
Giọng điệu Ngô Bách Tuế nhẹ nhàng, như thể vừa làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.
Ám Ảnh hừ lạnh, hắn lại rút thêm hai chiếc phi tiêu rồi nói với Ngô Bách Tuế bằng vẻ ác độc: “Giờ để xem anh bắt chúng thế nào.”
Vừa dứt lời, hai tay Ám Ảnh mỗi tay siết chặt một chiếc phi tiêu, đồng thời quăng ra hai phía trái phái. Vù vù.
Hai chiếc phí tiêu bay theo hai phương hướng khác nhau với tốc độ cực nhanh.
Hai chiếc phi tiêu đều hướng về những người đang quan sát xung quanh.
Mà vị trí nơi Ngô Bách Tuế đang đứng là trước mặt Ám Ảnh, nhưng hai chiếc phi tiêu này lại bay từ hai bền người hắn, cũng có nghĩa, trừ khi Ngô Bách Tuế có thể phân thân, nếu không chắc chắn anh sẽ không thể cùng lúc chặn đứng hai chiếc phi tiêu.
Ám Ảnh nhẫn tâm độc ác, vì cố tình muốn gây khó dễ cho Ngô Bách Tuế mà hắn không tiếc ra tay với người vô tội.
Ánh mắt của Ngô Bách Tuế trở nên mạnh mẽ khí phách, hai tay đang kẹp phi tiêu của anh tức tốc bắt
chéo trước ngực rồi hất mạnh lên. Vù vù.
Chiếc phi tiêu trong tay Ngô Bách Tuế lao vun vút sang hai hướng.
Keng!
Hai chiếc phi tiêu do Ngô Bách Tuế phóng ra như đã chặn được cả tên lửa, bắn chuẩn về phía hai chiếc phi tiêu của Ám Ảnh.
Bốn chiếc phi tiêu cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Cảnh tượng này lại khiến mọi người phải kinh ngạc.
“Trời ạ, Ngô Bách Tuế thần thánh quá.”
“Anh ta cừ quá, tôi cũng từng tập