Trên võ đài, Ngô Bách Tuế và Ám Ảnh đứng đổi diện nhau.
Ám Ảnh vẫn hừng hực khí thế, điên cuồng và thô bạo như vậy. Nhưng lần này Ngô Bách Tuế cũng không còn yếu đuổi nhu nhược, khí thế của anh cũng tăng lên nhiều, cơ thể săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, cho dù mặc một lớp áo cũ nhưng vẫn không thể che đi được khí chất bất phầm của anh.
Hai kẻ mạnh đều để lộ vẻ dũng mãnh.
Ám Ảnh đứng trước mặt Ngô Bách Tuế đương nhiên sẽ cảm thấy được khí thế của anh, nhưng điều này không hề khiến hắn nhụt chí, chỉ là hẳn hơi khó chịu, ánh mắt như bắn ra lửa, nghiêm túc nói với Ngô Bách Tuế: “Tao đã từng gặp rất nhiều kẻ ngông cuồng nhưng mày có thể được coi là khá nhất trong số đó, chẳng trách người ta đều đồn mày là thằng đần, thì ra đầu mày có vấn đề thật.
Một câu nói làm thức tỉnh cả đấu trường, đám người bên dưới đang bị choáng ngợp bởi khí thế của Ngô Bách Tuế, nhưng lời nói của Ám Ảnh lại giống như một gáo nước lạnh làm tất cả như bừng tỉnh.
Đúng thể, Ngô Bách Tuể đúng là có bản lĩnh, biểu hiện của anh vừa nãy thực sự là rất nổi bật, nhưng không thể phủ nhận lời Ngô Bách Tùng nói quá viển vồng! Chẳng lẽ, đầu óc của anh có vấn đề thật sao?
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán:
“Sao nhìn Ngô Bách Tuế cứ thấy không chắc chắn thế nào ấy?”
“Cũng được đó chứ. Nhìn biểu hiện vừa nãy của cậu ta xem, chắc chắn cậu ta là cao thủ số một đấy!”
“Khả năng của anh ta thì không còn gì nghỉ ngờ nữa nhưng tôi cảm thấy anh ta vẫn có điều gì đó khác thường, bởi vì lời anh ta nói quá viễn vông.”
“Đúng thế, 10 năm trước, cùng lắm cậu ta cũng chỉ mười mấy tuổi là cùng, mới bé thế mà có thể dễ dàng bóp chết Ám Ảnh ư? Người bình thường chắc chắn sẽ không ai nói như thế”
“Haizz, thế nên bảo anh ta là thằng ngốc cũng không phải là không có nguyên nhẫn. Nhưng bây giờ dù sao anh ta cũng là tia hy vọng cuối cùng của chúng ta, tốt nhất là chúng ta nên lựa chọn tin tưởng anh ta.”
“Bây giờ cũng chỉ có thể nghe theo số phận mà thôi.”
Những lời bàn tán vẫn tiếp tục xôn xao không ngớt, lúc này tất cả đều lo lắng, thấp thỏm không Ngô Bách Tuế chẳng hề quan tâm tới lời dị nghị của người khác, anh cũng chẳng quan tâm Ám Ảnh có tin khả năng của anh hay không, anh đứng đối diện Ám Ảnh, nghiêm túc nói: “Như mày đã nói, chỉ cần tao đánh thắng mày thì mày sẽ tha cho vợ tao, chuyện này vẫn tính chứ?”
Điều Ngô Bách Tuế quan tâm nhất vẫn là chuyệncủa Mạt Hàn, anh không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.
Ám Ảnh dừng dưng nói: “Đương nhiên là tính.
Nhưng mày nghĩ mày có thể thắng tao ư?” Ám Ảnh rất tự tin vào bản thân, hắn ta không thể bị đánh bại được.
Ngô Bách Tuế lạnh nhạt nói: “Đừng nhiều lời, muốn đánh thì nhanh lên.”
Ám Ảnh trầm giọng đáp: “Được, mày đã muốn đánh thì tao chơi với mày luôn.”
Vốn Ám Ảnh đã thể là phải giết hết cả nhà họ Âu Dương nhưng lại bị Ngô Bách Tuế ngăn cản, điên cuồng khiêu khích nên Ám Ảnh đã di chuyển mục tiêu sang Ngô Bách Tuế. Vốn hẳn ta là một kẻ hiếu chiến, thích nhất là thách đấu với cao thủ. Tuy Ngô Bách Tuế ngông cuồng nhưng lại thực sự mạnh, có tư cách trở thành đối thủ của Ám Ảnh, hắn cũng nóng lòng muốn đè bẹp Ngô Bách Tuế.
Nói xong, Ám Ảnh lặng lẽ đến bên cạnh Âu Dương Tinh, để tránh bọn thuộc hạ đánh nhau làm hại đến thi thể của Âu Dương Tính, Ám Ảnh cúi người, ôm Âu Dương Tinh lên, hắn đến bên cạnh võ đài rồi ngồi xuống, cẩn thận đặt Âu Dương Tinh nằm xuống. Dưới võ đài, một đám sát thủ hàng đầu đang đứng nhìn thấy cảnh này, một trong số đó biết ý, lập tức chạy tới, định mang thi thể Âu Dương Tinh xuống võ đài nhưng tay của hắn còn chưa chạm vào người Âu Dương Tinh, Ám Ảnh đã đập cho hắn một cái vào trán.
“Người phụ nữ của tao mà cũng định chạm vào, chán sống à?” Giọng Ám Ảnh như thần chết vang lên.
Một đòn chí mạng, tên sát thủ chết ngay tại chỗ.
Tất cả sững sờ.
Mọi người lại càng thêm sợ Ám Ảnh, tên ác ma không nhân tính này đúng là tàn nhẫn, ngay cả thuộc hạ của mình hắn cũng có thể giết luôn mà không do dự. Hắn thực sự quá đáng sợ.
Tất cả chìm vào im lặng.
Ám Ảnh nhìn Âu Dương Tinh đang nằm dưới đất thật lâu, sau đó đứng lên, đối mặt với Ngô Bách Tuế.
“Bắt đầu được rồi.” Ám Ảnh hiếu chiến nói với Ngô Bách Tuể.
Nói xong, trên người Ám Ảnh như tỏa ra một luồng khí bạo lực và ngông cuồng, hắn đang bắt đầu bước vào trạng thái chiến đấu.
Ám Ảnh vừa mới bắt đầu, cả đỉnh núi dường như cũng rung chuyển, tất cả đều nín thở và im lặng.
Ngô Bách Tuế thì lại ung dung thong thả, anh tiếp tục vắt tay trái ra sau rồi giơ tay phải ra, dửng dựng nói: “Xuất chiêu đi!
“Mày vẫn nhường tao một tay à?” Thấy Ngô Bách Tuế hành động như vậy, Ám Ảnh vừa kinh ngạc vừa giận dữ, cho dù Ngô Bách Tuế đầu óc có vấn đề thật hay không thì anh hành động coi thường hẳn như vậy khiến hắn sôi máu.
Ngô Bách Tuế trịnh trọng nói: “Tao nói lời thì sẽ giữ lời”
“Ngô Bách Tuế, đừng có làm bừa, sử dụng cả hai tay và dồn hết sức để đánh với hắn đi”
“Đúng đó, đã đến nước này rồi anh đừng nghĩ nhiều như thế, anh mà đánh