Một quyền này của Ngô Bách Tuế đánh hệt như phim quay chậm, tốc độ rất chậm, nhìn qua thì lực cũng không mạnh.
Ám Ảnh nhìn cú đấm yếu ớt của Ngô Bách Tuế thì buột miệng lên tiếng giễu cợt: “Cú đấm này của mày mà đòi làm tao bị thương sao?”
Vừa dứt lời, thì Ngô Bách Tuế đấm vào ngay ngực của Ám Ảnh.
Bịch!
Ám Ảnh dường như chịu phải sét đánh, cả người bay lên trời, bay ngã ngửa ra sau.
Hắn hệt như một bao cát cực lớn, bay ra khỏi võ đài rồi sau cùng đập vào bụi cây cách võ đài mấy chục mét.
Một quyền kinh hồn bạt vía.
Cả hội trường im ắng.
Cả đỉnh núi đột nhiên vắng lặng như tờ.
Mãi một lúc lâu sau, đám người ngơ ngẩn mới bừng tỉnh trở lại, ngay lập tức, tiếng reo hò vang lên tận trời xanh: “Ngô Bách Tuế đánh bay Ám Ảnh rồi, cậu ấy vậy mà lại chỉ một cú đánh bay Ám Ảnh rồi!”
“Đúng vậy, chẳng thể tin được!”
“Thật không ngờ Ngô Bách Tuế lại có bản lĩnh đến vậy, thì ra anh ấy không khoác lác, anh ấy thật sự có thể đánh bại Ám Ảnh.”
“Chúng ta được giải thoát rồi, chúng ta không phải bị tên ác ma Ám Ảnh kia kìm kẹp nữa.”
“Trời giúp chúng ta rồi!”
Đoàn người ầm ĩ, ai nấy đều kích động khôn nguôi, chẳng ai ngờ được Ngô Bách Tuế lại thật sự lợi hại đến vậy. Anh chỉ tùy ý đánh một quyền đã đánh bay tên ác quỷ Ám Ảnh. Cảnh này thật quá thần kì, tất cả những người có mặt đều không dám tin, nhưng lại vô cùng sẵn lòng đón nhận sự thật này. Thật sự khiến bọn họ hưng phấn quá, có người còn vui đến nỗi khóc luôn.
Trong tiếng reo hò ầm ĩ, Ám Ảnh bước ra khỏi bụi cây.
Ám Ảnh bấy giờ không còn hào phóng hiên ngang như trước nữa, hình tượng rất nhếch nhác nhưng sự hung tàn lại toát ra nồng đượm hơn, nhìn càng đáng sợ hơn, dường như ác quỷ lại giáng trần một lần nữa vậy, khí thế vô cùng khiếp người.
Những người phấn khởi hô hào vừa nhìn thấy Ám Ảnh như thế này thì chợt im bặt, không khí huyên náo lập tức trở về với yên lặng, trái tim kích động của mọi người dần dần lại treo lên tận cần cổ, ánh mắt của tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm Ám Ảnh.
Ám Ảnh lê bước chân nặng nề, từng bước một bước lên võ đài.
Đứng trên đó, ánh mắt Ám Ảnh lạnh như băng nhìn Ngô Bách Tuế rồi trầm giọng nói: “Đúng là mày khá lắm, nhiều năm trôi qua, mày là người đầu tiên có thể khiến tao bị thương.”
Đây là Ám Ảnh nói thật, thực lực của hắn cao cường, những cao thủ bình thường đều không thể nào đánh lại hắn chứ đừng nói là làm hắn bị thương. Thêm nữa công phu Kim Chung Tráo của hắn rất mạnh, cho dù có người đánh trúng hắn thì cũng chẳng thể làm hắn bị thương được. Hôm nay Ngô Bách Tuế lại ngoại lệ, anh đột nhiên phá được Kim Chung Tráo của Ám Ảnh, đánh hắn bị thương.
Ngô Bách Tuế bình tĩnh trả lời: “Tao không dùng lực, nếu không mày đã chết rồi.”
Đúng là anh không hạ tử thủ với Ám Ảnh, anh tỉ võ với Ám Ảnh chỉ vì cứu Hạ Mạt Hàn, trước khi cứu được cô, anh tạm thời sẽ không giết Ám Ảnh.
Lần này Ám Ảnh không hề tức giận vì sự ngạo mạn khinh thường của Ngô Bách Tuế, hắn chỉ khinh khỉnh đáp lại anh: “Vậy sao? Thế có phải tao nên cảm ơn mày đã không giết tao không?”
Ngô Bách Tuế trả lời thản nhiên: “Vậy thì không cần, mày nhanh thả người là được.”
Ánh mắt Ám Ảnh chợt thay đổi, mấp máy môi phát ra giọng nói u ám tàn độc: “Mới bắt đầu mà thôi, bây giờ tao sẽ không khách sáo với mày nữa đâu.”
Ý chí chiến đấu của Ám Ảnh hoàn toàn bị Ngô Bách Tuế kích thích, Ngô Bách Tuế càng lợi hại thì càng khiến máu nóng trong người Ám Ảnh cuồn cuộn hơn. Thật sự lâu lắm rồi hắn không gặp được cao thủ nào xứng làm đối thủ của mình, hôm nay Ngô Bách Tuế đúng là khác biệt, khiến Ám Ảnh cực kì muốn áp chế anh, đánh bại anh.
Dứt lời, Ám Ảnh hệt như một con hổ dữ nhào về phía Ngô Bách Tuế.
Trong chốc lát, hai người so chiêu với nhau.
Trận chiến giữa hai cao thủ hàng đầu chính thức nổ ra.
Tất cả những người dưới võ đài đều chăm chú quan sát, nín thở siết tay, ánh mắt căng thẳng nhìn hai người trên võ đài.
Bịch bịch bịch!
Không gian yên tĩnh của đỉnh núi không ngừng vang lên tiếng hai người đá đấm thùm thụp vào nhau.
Lần này, Ám Ảnh thật sự lấy ra thái độ nghiêm túc để đánh, trước đây đánh với những cao thủ khác, thái độ của hắn như chơi trò chơi, hắn không xem ai ra gì, từng người trong đám bọn họ chỉ là đối tượng cho hắn đùa bỡn, bọn họ dùng chiêu thức gì thì Ám Ảnh dùng y chiêu thức đó để đánh bại đối phương, sỉ nhục đối phương. Nhưng bây giờ, đánh nhau với Ngô Bách Tuế, Ám Ảnh không còn thái độ chơi đùa nữa, Ngô Bách Tuế mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn, đối phó với đối thủ thế này, Ám Ảnh không hề lơ là, dường như hắn dùng hết những gì mình đã học được để chiến đấu với Ngô Bách Tuế.
Ám Ảnh là một thiên tài quái lạ toàn năng, hắn thật sự biết võ của cả trăm môn phái, thế nên chiêu thức của hắn đều mượt mà như lụa, lúc chiến đấu, Ám Ảnh luôn thay đổi chiêu thức một cách vi diệu.
Thái cực quyền, Bát cực quyền, Hình ý quyền, Lục hợp quyền, Vịnh xuân quyền, La hán quyền, Thông bối quyền, Đường lang quyền, Hồng quyền…
Để đánh bại Ngô Bách Tuế, có thể nói là Ám Ảnh đã sử dụng hết mọi kĩ năng, hắn thể hiện tất cả những quyền pháp mình am hiểu ra, mỗi loại quyền pháp của hắn cũng thật sự vô cùng lợi hại. Nhưng, điều kì lạ là dù hắn có dùng chiêu thức nào thì cũng không thể đánh trúng được Ngô Bách Tuế, thậm chí những võ công hắn biết thì Ngô Bách Tuế cũng biết cả. Hơn nữa, mỗi loại võ Ngô Bách Tuế đều hơn hắn gần một bậc, cho dù hắn vô cùng am hiểu về võ thì hắn cũng chẳng thể chiếm được chút ưu thế nào, hắn hoàn toàn đánh dưới cơ Ngô Bách Tuế.
“Ngô Bách Tuế không hề ba hoa khoác lác, ông nhìn xem võ cậu ta dùng khi quyết đấu với Ám Ảnh mà xem, giống hệt võ Ám Ảnh dùng đấy.”
“Đúng vậy, thì ra cậu ấy am hiểu hết mọi loại võ!”
“Quan trọng là, cậu ấy chỉ dùng một tay thôi, chỉ một tay thôi mà cậu ấy lại đánh được quyền pháp tinh xảo đến vậy, đánh với Ám Ảnh cũng không hề thua kém, thật là yêu nghiệt đấy.”
“Ngô Bách Tuế thật sự quá mạnh!”
Đám người ở hội trường lần nữa kích động hẳn lên, không chỉ vì màn quyết đấu kinh điển của hai cao thủ hàng đầu này mà còn là vì kinh ngạc vì tài ba của Ngô Bách Tuế. Trước đây, dù Ngô Bách Tuế có giỏi giang cỡ nào thì mọi người đều cảm thấy anh nói chuyện thích khoác lác, ngông cuồng chẳng có bài bản, nhưng bây giờ mọi người mới biết rằng Ngô Bách Tuế thật sự có tư cách để ngông cuồng kiêu ngạo, anh lại có thể dùng một tay đấu với Ám Ảnh, hơn nữa các loại võ cũng chẳng kém hơn Ám Ảnh, anh đúng là thiên tài võ học!
Dưới võ đài đã có người hưng phấn hét cả lên, cuối cùng mọi người cũng đã nhìn thấy tia hi vọng rồi, Ám Ảnh luôn không có địch thủ trước mặt Ngô Bách Tuế hoàn toàn không thể nào kiêu căng nữa rồi, thì ra tên ác quỷ này cũng có ngày bị người ta chèn ép!
Tâm trạng của mọi người khó có thể lột tả hết được.
Trong không khí tràn ngập sự nhiệt liệt.
Kẻ mạnh ở cấp độ như Ám Ảnh có ý chí vô cùng mạnh mẽ, hắn tuyệt đối không dễ dàng để bất cứ thứ gì ảnh hưởng tới mình, dù vừa nãy hắn mới bị Ngô Bách Tuế đánh bay thì tinh thần của hắn vẫn không sụp đổ, ngược lại, ý chí chiến đấu của hắn càng mạnh mẽ hơn, máu nóng dâng trào. Nhưng bây giờ, hắn đã thử hết tất cả