Editor: Đờ
Dương Hạ đi tuần đêm, cho một nhóm tiểu thái giám đi về rồi hắn cầm cặp lồng đồ ăn tới Tĩnh Tâm uyển.
Tĩnh Tâm uyển không có người hầu.
Cửa điện đóng chặt, lãnh cũng rộng lớn chìm trong bóng tối, lạnh lẽo lại u ám.
Dương Hạ đã từng gặp rất nhiều người phụ nữ phát điên vì ở trong lãnh cung.
Trong cung vốn là nâng cao đạp thấp, không biết có bao nhiêu người không chịu nổi, cô quạnh đế phát điên.
Trân phi cũng phát điên, hình như về sau tự tử.
Khi còn nhỏ, Quý Nghiêu sớm chiều ở chung với người phụ nữ điên như vậy, thế mà giờ vẫn ổn định quả là kỳ lạ.
Dương Hạ tới đây vài lần, lần nào cũng đem thứ đồ gì đó cho Quý Nghiêu, không phải đồ ăn thì đồ dùng.
Quý Nghiêu tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời chẳng giấu nổi mừng vui, ỷ lại, giống như hắn đang nuôi một con chó nhỏ.
Trong lòng Dương Hạ cảm thấy vi diệu, hắn đang nuôi Hoàng đế tương lai - kẻ mà đời trước hạ lệnh giết hắn, như nuôi chó.
Nuôi chó dễ thân thiết, cho ăn vài lần là đã lắc đuôi làm nũng rồi...!mà Quý Nghiêu có phải là một con chó nghe lời không?"
Nếu mà Quý Nghiêu nghe lời thì rảnh tay biết bao nhiêu.
Trong phòng Quý Nghiêu chỉ thắp một ngọn đèn.
Năm nay Quý Nghiêu đã mười ba, mười bốn tuổi, chẳng qua vì ở lâu trong lãnh cung nên trông mới gầy tong teo, nhỏ bé, nhỏ hơn hẳn vài tuổi so với tuổi thật.
Nó nhắm mắt lại, nằm co ro trong chăn như sợ lạnh, mấy sợi tóc con vương trên gò má nom hệt như đứa trẻ dại khờ chưa rành thế sự.
Dương Hạ nhìn nó một chốc, chỉ thấy mắt Quý Nghiêu giật giật, mở lớn, mơ màng nhìn hắn.
Dương Hạ chưa kịp nói gì đã nhoẻn miệng cười, nũng nịu gọi: "Dương tiểu công công à."
Dương Hạ nhìn xuống, dịu dàng nói: "Quấy nhiễu Điện hạ rồi, nô tài chỉ mang tặng chút điểm tâm thôi."
"Điện hạ ngủ tiếp đi, nô tài về trước."
Quý Nghiêu vẫn buồn ngủ, mắt lim dim ngôi dậy, một lát sau mới tỉnh lại, bắt lấy tay Dương Hạ: "Ôi, là công công thật ư? Ta còn tưởng ta nằm mơ."
Tay nó ấm áp dễ chịu quá, Dương Hạ định rụt về theo bản năng nhưng lại dằn lòng xuống.
Hắn cúi xuống, cười yếu ớt: "Điện hạ mơ thấy nô tài ư?"
Quý Nghiêu gật gật đầu, nói giọng hơi tủi thân: "Ta mơ công công đến thăm ta chứ mấy hôm nay công công có tới đâu."
Dương Hạ nói: "Nội quan giám nhiều việc, làm Điện hạ phải nhớ mong rồi."
Quý Nghiêu ôm chăn, duỗi chân, tay vẫn nắm lấy tay Dương Hạ không rời, lầu bầu: "Sao tay công công lạnh thế nhỉ." Nó vừa nói vừa nhét tay hắn vào trong ngực áo, dán vào làn da ấm nóng của mình: "Khuya rồi, trời lại còn lạnh, công công còn mất công đến."
Dương Hạ ngẩn người, ngón tay kề sát bên làn da trần trụi của người thiếu niên, nhiệt độ nóng như lửa đốt truyền từ đầu ngón tay ra toàn thân.
Hắn nhíu mày, định rụt lại: "Điện hạ, tay nô tài lạnh..."
Dương Hạ chưa dứt lời Quý Nghiêu đã nhổm dậy, giũ chăn choàng lên người hắn.
Hai người gần nhau quá, ánh mắt chạm nhau, trong chốc lát mọi thứ đều im lặng.
Dương Hạ đời trước nắm quyền chẳng ai dám làm càn như vậy với hắn, khi chưa có quyền lực cũng không.
Chăn bông nặng nề, hơi bí, thậm chí còn phảng phất mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể của người thiếu niên.
Giọng điệu Quý Nghiêu lười biếng, lại dinh dính như kẹo đường thổi do người thợ còn nghiệp dư làm, tay run run vẽ không nên hình, sợi kẹo đường vắt ngang vắt dọc, dẫu lìa tơ chỉ còn vương tơ lòng: "Không lạnh, ta làm ấm lên cho ngươi sẽ không lạnh nữa."
Dương Hạ nhíu mày, hơi kháng cự lại, hắn kinh ngạc nhìn sâu vào mắt Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu nháy mắt, tươi cười với hắn, khoe ra hàm răng trắng bóng: "Có phải ấm hơn rồi không?"
Dương Hạ hít vào thật sâu rồi thở ra, mỉm cười: "Đúng vậy, cảm tạ sự săn sóc của Điện hạ."
Hắn vuốt lại tóc rối cho