Trần Tủng co rụt dưới góc tường nửa ngày không nhúc nhích.
Nhiếp Tĩnh Trạch không hề bố thí cho gã bất cứ ánh mắt nào, hắn xoay người lại, ánh mắt vẫn còn mang vẻ tàn khốc bắn thẳng về phía Túc Tức.
Túc Tức thấy rõ dáng vẻ của hắn, trên mặt dần hiện lên chút ngơ ngẩn.
Nhiếp Tĩnh Trạch vươn tay nắm lấy cổ tay cậu rồi kéo cậu nhanh chóng đi về phía cuối hành lang.
Khi đi qua cửa phòng nghỉ nhân viên, Nhiếp Tĩnh Trạch không chút do dự đẩy cửa bước vào.
Túc Tức bước theo sau, thời gian này mọi người đều bận làm việc nên không rảnh vào phòng nghỉ lười biếng nghịch điện thoại.
Cậu dùng một cái tay nhàn rỗi khác để đẩy cửa nhưng lực không đủ để làm cửa đóng lại hoàn toàn.
Túc Tức rút tay ra khỏi người đối phương, xoay người nắm lấy khóa cửa định đóng cửa khít vào.
Hơi thở quen thuộc bỗng dưng bao trùm từ phía sau, đỉnh đầu bị che mất một mảng ánh sáng, bóng hình mờ ảo phủ lên ván cửa trước mặt Túc Tức.
Một bàn tay Nhiếp Tĩnh Trạch áp lên cái tay đang nắm khóa cửa của cậu.
Hơi thở Túc Tức lập tức khựng lại, không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhưng lòng bàn tay của đối phương chỉ dừng lại ở mu bàn tay cậu một giây cực kỳ ngắn ngủi, Nhiếp Tĩnh Trạch nhẹ nhàng nắm lấy cái tay đặt trên khóa cửa của cậu ra.
Túc Tức chậm rãi thở ra một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở của mình một chút nên nội tâm lập tức bình tĩnh hơn.
Tiếng vang nhỏ "lạch cạch" rơi vào trong tai, Nhiếp Tĩnh Trạch đã khóa trái cửa phòng nghỉ rồi.
Vẻ mặt Túc Tức sững sờ, muốn xoay người dò hỏi thì người kia lại không cho cậu có bất cứ cơ hội mở miệng nào, động tác cực nhanh lật cậu lại, đè lưng cậu lên ván cửa.
Mắt của hắn hoàn toàn tức giận: "Túc Tức, em đúng là càng sống càng có tiền đồ thật! Mắng không cãi lại, đánh không đánh trả, nếu gã ta muốn làm em ở chỗ đó, có phải em cũng không phản kháng đúng không?"
Túc Tức cách hắn cực gần, gần đến mức chỉ cần thoáng nâng chân chắc là có thể nhìn vào tận sâu trong đáy mắt Nhiếp Tĩnh Trạch.
Cậu cũng thật sự làm vậy, trước giọng chất vấn của Nhiếp Tĩnh Trạch, Túc Tức có thể nhìn ra hắn thật sự đang rất tức giận.
Trong con ngươi vừa đen vừa trầm của Nhiếp Tĩnh Trạch, cậu còn mơ hồ thấy được một vài thứ giấu trong lửa giận cuồn cuộn.
Những thứ tồn tại mỏng manh đó đối với cậu cực kỳ xa lạ, Túc Tức không nhìn rõ nên trong lòng lại sinh ra ý muốn tiến thêm một bước để tìm tòi nghiên cứu.
Cậu có thể mơ hồ cảm giác được thứ đó không phải thứ gì xấu.
Nhưng không chờ cậu cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, một câu chất vấn của Nhiếp Tĩnh Trạch lại kéo cậu về hiện thực: "Nếu như tôi làm em ở chỗ này, có phải em cũng sẽ không phản kháng không?"
Túc Tức sững sờ một giây.
Khi bình tĩnh nhìn lại thì mấy thứ giấu ở đáy mắt Nhiếp Tĩnh Trạch đã biến mất không còn bóng dáng.
Cậu thu lại những suy nghĩ đang tràn ra, lắc đầu nói: "Anh sẽ không."
Trong lòng Nhiếp Tĩnh Trạch nén giận, chân mày khóe mắt tràn đầy lạnh lẽo: "Sao em biết là tôi sẽ không?"
Giọng điệu Túc Tức không hề có chút gợn sóng: "Anh sẽ không thích làm chuyện đó với người khác ở nơi chật chội thế này, quan trọng hơn là, người đó còn là người anh không thích." Cậu kết luận ngắn gọn sau khi ở bên Nhiếp Tĩnh Trạch hai năm, "Làm chuyện đó với người mình không thích, sẽ chỉ khiến anh càng phiền chán người đó hơn thôi."
Nói xong những lời này, lông mày cậu thoải mái giãn ra.
Có đôi khi đêm khuya cậu sẽ tự hỏi, có lẽ đây là vận mệnh.
Ông trời cho cậu hưởng sự sung túc thoải mái trong hai mươi năm đầu cuộc đời, lại không cho cậu cơ hội nhìn thấy cuộc đời thực thụ là như thế nào.
Cho nên cậu mới trải qua hai năm khó khăn nhất cuộc đời đó.
Giống như tình cảm của cậu dành cho Nhiếp Tĩnh Trạch.
Cậu đã mất thời gian nhiều năm, cũng không thể hiểu nổi vì sao bất kể cậu làm thế nào hắn đều không thích mình.
Cũng may là ông trời không bắt cậu phải sống trong sương mù cả đời, còn cho cậu hai năm khác.
Bây giờ cậu đã hiểu ra, nhưng cũng đã quá muộn.
Mặt Nhiếp Tĩnh Trạch lộ vẻ cứng họng, Túc Tức nói không sai, làm chuyện thân mật với người mình không thích, quả thật chỉ tạo thành cảm xúc chán ghét chồng lên tâm lý hắn.
Nhưng mà bắt đầu từ ngày tự bản thân hắn suy nghĩ kỹ lại thì hắn đã không có cách nào định nghĩa Túc Tức trong phạm vi "Người mình không thích" nữa rồi.
Nhiếp Tĩnh Trạch nói rõ ràng: "Tôi không có."
Túc Tức bình tĩnh nói tiếp: "Anh không có gì?" Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch hơi thay đổi.
"Nghe này." Năm ngón tay để trên cánh cửa cạnh mặt Túc Tức hơi siết chặt, hắn nâng mắt nhìn người trước mặt nãy giờ chưa từng ngẩng đầu lên nhìn hắn này, trầm giọng chậm rãi nói: "Tôi không phải không thích em."
Hai phủ định thành khẳng định.
Nhiếp Tĩnh Trạch theo bản năng nhăn mày lại, mím mím môi, vẻ mặt ngưng trọng giống như đã quyết tâm sau khi suy nghĩ quanh quẩn bấy lâu nay, lặp lại lần thứ hai: "Tôi không phải không thích em." âm tiết lơ lửng giữa môi răng, hắn nhắm mắt lại rồi thở ra một hơi: "Tôi thích em."
Túc Tức ngạc nhiên nâng mắt lên.
Cậu còn chưa kịp rõ sự biến hóa biểu cảm trên gương mặt đối phương, cậu chỉ kịp bắt giữ đến âm cuối câu nói còn lưu lại trước khi biến mất.
Thính lực của cậu không tệ, cậu có thể nghe thấy rõ ràng đối phương đang nói gì.
Thị lực của cậu cũng không kém, cậu cũng có thể thấy rõ ràng, giờ này phút này, người buột miệng thốt ra những lời này với cậu, không phải những người khác bên cạnh mà chính là Nhiếp Tĩnh Trạch.
Ý thức của Túc Tức dần dần lắng lại trong đầu, cùng lúc đó thì trái tim trong lồng ngực lại liên tục nảy lên kịch liệt.
Từng chút từng chút một, âm thanh như sấm với tiết tấu lớn nhỏ như nhịp trống truyền vào tai cậu, dường như muốn khiến cậu phải đinh tai nhức óc.
Nhưng mà rung động mãnh liệt như vậy chỉ duy trì trong một chớp mắt ngắn ngủi.
Âm thanh nhịp trống trong tai chậm rãi nhỏ xuống như thủy triều rút