Bên chỗ Chung Tình lại bởi vì có ít việc nên kéo dài thêm chút thời gian.
Túc Tức nhắn tin cho y, Chung Tình nhận được tin nhắn thì tuồn từ cửa hông chạy ra tìm cậu, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng, "Có lẽ phải mất tầm nửa tiếng nữa, đều tại người trong tổ tôi cứ dây dưa mãi."
Túc Tức lắc đầu nói: "Không sao đâu, cậu lên trước đi."
Chung Tình lại chậm chạp không động đậy, "Con đường này sau khi trời tối không có người, thường xuyên có mấy kẻ say rượu mượn rượu làm càn đó.
Hay là.." Y chậm rãi cân nhắc nói, "Cậu vào với tôi trước, đến phòng nghỉ của chúng tôi ngồi một lát?"
Túc Tức do dự một giây, chuẩn bị mở miệng từ chối.
Chung Tình vỗ vỗ ngực đảm bảo với cậu: "Cậu hoàn toàn có thể yên tâm, phòng nghỉ của chúng tôi an toàn lắm, không có mấy khách hàng kỳ cục xông vào đâu.
Với lại người trong tổ tôi thường xuyên mang bạn vào, quản lý thấy thì nhiều lắm cũng chỉ răn dạy thôi, không có phạt gì khác đâu."
Túc Tức nở nụ cười, đi theo y vào từ cửa hông.
Những người phục vụ ở lối đi cầu thang trong hội quán đều có dáng vẻ vội vàng, Chung Tình quay đầu giải thích với cậu, "Nửa đêm hôm nay có khách tới bao hết chỗ này, người đó không thích có nhiều người." Y nhún vai: "Cho nên chúng tôi mới được tan làm sớm."
Túc Tức gật đầu nhẹ một cái, trong lòng cũng không để ý lắm mà chỉ theo Chung Tình về phòng nghỉ dành cho nhân viên.
Y để cậu lại phòng nghỉ rồi nhanh chóng mở cửa rời đi.
Cậu ngồi trên ghế cúi đầu nghịch điện thoại, chỉ là mắt thấy thời gian trên điện thoại đã trôi qua nửa tiếng nhưng Chung Tình vẫn chưa về.
Cậu mở điện thoại ra nhắn tin cho y, lại nghe thấy trên chiếc bàn bên cạnh, một chiếc điện thoại quen thuộc phát ra tiếng thông báo tin nhắn ngắn ngủi mà rõ ràng.
Lúc Chung Tình đi đã quên mang điện thoại di động theo.
Túc Tức đứng dậy, thuận tay lấy chiếc điện thoại của Chung Tình bỏ vào túi vào, mở cửa phòng nghỉ đi ra ngoài.
Cậu đi hết hành lang dài, mơ hồ nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ lúc lớn lúc nhỏ truyền đến từ sảnh lớn.
Cậu dừng chân tại lối vào sảnh lớn, giương mắt thấy người mặc quần áo phục vụ đứng ngoài cùng, người mặc đồ bồi rượu và quản lý đứng ở vòng thứ hai, ở giữa có một vị khách trẻ tuổi cả người mặc hàng hiệu mới tinh.
Trong đó không có bóng dáng Chung Tình.
Túc Tức xoay người không chút do dự, đi dọc theo con đường từng đi để trở về.
Thiếu gia bồi rượu hướng mặt về phía Túc Tức, đứng bên cạnh quản lý bất an nhìn khắp nơi xung quanh rồi bỗng dưng giương mắt, đầu ngón tay nhắm ngay hướng Túc Tức, cao giọng kêu: "Có phải là người kia không?"
Bước chân Túc Tức khựng lại, xoay người, thấy mọi người đồng thời nhìn về phía mình.
Tần Lịch bị vây ở giữa đẩy mấy người trước mặt ra, liếc thoáng qua Túc Tức một cái, tâm trạng không tốt xua xua tay nói: "Không phải cậu ta."
Khi nhìn thấy gương mặt xa lạ của Túc Tức, quản lý đầu tiên là thần kinh căng thẳng.
Khách đến đây chơi bị mất đồ quý giá, nếu bị một người không rõ ràng lẻn vào từ bên ngoài cầm mất, ông ta đương nhiên không thể thoát tội.
Vị khách trước mặt này lại nhanh chóng phủ nhận.
Quản lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đoán ra có lẽ cậu được ai đó đưa vào, nhíu mày nói với cậu: "Chỗ này không có việc của cậu, cậu đi trước đi."
Túc Tức nghe lời xoay người rời đi.
Khi trở lại phòng nghỉ, Chung Tình đã sớm về trước câu một bước, đang tìm điện thoại khắp nơi.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức vội vàng ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Cậu thấy điện thoại của tôi không?"
"Tôi thấy cậu mãi không về, điện thoại cũng không mang, tính ra ngoài tìm cậu." Túc Tức lấy điện thoại di động từ túi ra cho y, không đề cập đến khúc nhạc đệm vừa rồi.
Tần Lịch vẫn không có chút manh mối nào về chiếc nút náo rơi ở đâu, hắn nghĩ thoáng qua.
Sau khi xác nhận là tự hắn không cẩn thận đánh rơi chứ không phải người khác thuận tay trộm đi thì cũng không hề truy cứu việc này nữa, bỏ một đám người trong sảnh chính rồi tự mình đi về phía cửa thang máy.
Trong lúc chờ thang máy đi xuống, hắn nhìn cửa thang máy đang đóng chặt, lơ đãng nghĩ đến gương mặt mụn nổi thành từng đám kia.
Vừa này lướt qua không để trong lòng.
Hiện giờ đã gác chuyện xui xẻo phiền muộn lại mới bất giác nhớ tới, hình như đã từng gặp gương mặt đó của Túc Tức ở đâu rồi.
Thang máy phát ra tiếng đinh nho nhỏ, ánh mắt Tần Lịch cũng sáng lên.
Vài phút sau, hắn vội vàng nhảy vào phòng đã ngồi lúc đầu, khom lưng lấy chiếc áo khoác bản thân tùy tay để trên tay vịn ghế sô pha, vẻ mặt tuy vội nhưng không mất sự sung sướng: "Mọi người cứ chơi đi nhé, tôi đi trước đây."
Có người mở miệng than thở: "Còn chưa bắt đầu cơ mà, sau cậu đã đi rồi?"
Mặt Tần Lịch đắc ý.
"Đương nhiên là coi trọng thứ tốt hơn." Nói xong, hắn không chờ người nọ đáp lời đã lập tức khoác áo khoác lên vai, vội vàng xoay người rời đi.
Thẩm Tùy ngồi gần hắn giơ một chân lên chắn đường, nhướng mày hỏi: "Tốt hơn? Ai thế?"
Thoáng nhìn qua mặt Thẩm Tùy, Tần Lịch tùy tiện ngồi xuống bên cạnh anh ta, đè thấp giọng nói: "Người lần trước Nhiếp Tĩnh Trạch đưa tới ở quán bar cậu còn nhớ chứ?"
Thẩm Tùy gật đầu, "Chung Tình."
Tần Lịch lại hỏi: "Sau đó lại tới một gương mặt xa lạ nữa, đến đón Chung Tình.
Cậu còn nhớ không?"
Thẩm Tùy lập tức nhướng cao lông mày, không nói tên Túc Tức, chỉ nói: "Nhớ rõ, sao thế?"
"Về sau tôi còn hỏi thăm cậu hai lần, các cậu đều không nói." Cảm xúc trên mặt Tần Lịch ẩn ẩn sự không đồng tình, chỉ là cảm xúc này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Ngược lại bị sự hứng thú bừng bừng thay thế hoàn toàn: "Vừa này tôi gặp cậu ấy dưới lầu."
Nghĩ đến những gì Tần Lịch nói với người kia thì Thẩm Tùy lập tức đuổi kịp tư duy của hắn, không biết là nhớ lại cái gì mà vẻ mặt anh ta có chút kỳ