Beta: SHMILY
-
Thật lâu sau, cậu là người đầu tiên nhẹ giọng nói: "Tôi đi vệ sinh một chút."
Nhiếp Tĩnh Trạch buông tay cậu ra, rút hai chân đang duỗi dài ra để nhường chỗ cho cậu: "Nhà vệ sinh không có ở chỗ của em đâu."
Túc Tức phản ứng lại, lần mò trong bóng tối bước ngang qua Nhiếp Tĩnh Trạch đi về phía ánh đèn đang hắt sáng.
Nhà vệ sinh yên tĩnh và rộng rãi, lúc Túc Tức đang cúi người xuống trước bồn rửa tay thì thoáng thấy trước kệ có một chiếc đồng hồ cùng với hai chiếc khuy măng sét.
Giống như đồ vật bị bỏ lại bởi một người cũng đến rạp chiếu phim.
Chiếc đồng hồ và những khuy măng sét trông có vẻ có giá trị, cậu tắt vòi nước, muốn đi ra ngoài nói với nhân viên rạp chiếu phim.
Nhưng ngay lúc ngẩng đầu, cậu nghe thấy tiếng đập cửa nhẹ từ vách ngăn phòng vệ sinh phía sau.
Giọng nói ngắt quãng, không khó để nghe thấy tiếng thở dốc yếu ớt được bao bọc trong đó.
Túc Tức dừng lại, tự hiểu trong lòng mà nhìn hai đồ vật đang được đặt trên bồn rửa mặt rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Trong đầu cậu không khỏi nghĩ đến chiếc đồng hồ vừa nhìn thấy với chiếc đồng hồ trên cổ tay Nhiếp Tĩnh Trạch.
Cảm giác quen thuộc không hề giảm dần mà theo thời gian ngược lại còn tăng lên.
Cậu lơ đễnh bước dài trở về.
Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn khuỵu chân, khuỵu gối để nhường đường cho cậu, Túc Tức chậm rãi bước qua nhưng vì tầm nhìn của quá tối nên cậu đã va phải chân hắn, cơ thể mất kiểm soát loạng choạng ngã về phía trước.
Nhiếp Tĩnh Trạch đưa tay ra kéo cậu lại.
Túc Tức khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể nhưng lại bị lùi về phía sau một bước, gót giày giẫm lên chân người đàn ông.
Cậu vô thức dời chân mình ra khỏi chân hắn nhưng không tìm được khoảng trống nào để đặt chân.
Trong nháy mắt khi thân thể mất đi điểm tựa, cậu lập tức ngã ngồi xuống đùi Nhiếp Tĩnh Trạch, hai tay cậu đè chặt lên cánh tay đang đặt trên thành ghế của hắn.
Cơ đùi của Nhiếp Tĩnh Trạch hơi căng ra khi phải chịu một sức nặng đột ngột đổ ập xuống.
Túc Tức muốn rút tay về, nhưng lúc sau mới nhận ra lòng bàn tay trái dường như đè lên một vật cứng gì đó.
Cậu ngay lập tức nhận ra đó chính là chiếc đồng hồ mà Nhiếp Tĩnh Trạch đang đeo.
Máy sưởi trên đầu vẫn tiếp tục phả ra luồng khí nóng, giọng nói của các diễn viên đọc lời thoại trên màn hình lớn xen lẫn với nhạc nền đầy cảm xúc, cái lạnh từ mặt đồng hồ kim loại chậm rãi thấm vào làn da tay, chạm vào trí nhớ trong não cậu.
Cuối cùng Túc Tức cũng nhớ ra rằng chiếc đồng hồ mà Nhiếp Tĩnh Trạch đang đeo bây giờ hơi giống với chiếc mà cậu đã đưa cho hắn khi đó.
Chiếc đồng hồ cậu mua lúc trước không phải là phiên bản giới hạn, nhưng cậu vẫn hy vọng những gì mình tặng cho Nhiếp Tĩnh Trạch sẽ là duy nhất.
Khi mua đồng hồ, Cậu bảo người ta khắc thêm một thứ dưới mặt đồng hồ.
Đó không phải là tên của Nhiếp Tĩnh Trạch, cũng không phải tên của cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch, mà là tên của chính cậu.
Cậu muốn đối phương đeo một chiếc đồng hồ có tên cậu trên đó.
Cốt truyện của bộ phim gần kết thúc, những người xem phim ở hàng ghế đầu đang chìm trong làn gió ấm áp mơ màng sắp ngủ, lối đi an toàn phát ra ánh sáng xanh yếu ớt.
Nhiếp Tĩnh Trạch vươn một cánh tay qua eo Túc Tức.
Túc Tức im lặng cầm đồng hồ lên.
Cả hai người đều có chút bối rối.
Cánh tay ôm eo Túc Tức từ từ thu lại, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cậu trong bóng tối.
Những ngón tay mảnh khảnh áp vào cổ tay của Nhiếp Tĩnh Trạch và từ từ tìm kiếm xuống bên dưới mặt đồng hồ.
Lòng bàn tay dày rộng của Nhiếp Tĩnh Trạch đặt trên mặt cậu.
Đầu ngón tay Túc Tức khẽ khựng lại.
Cậu cảm thấy những vết lõm quen thuộc nhưng lại xa lạ ở dưới đáy của đồng hồ.
Nhiếp Tĩnh Trạch hôn lên cằm cậu một cái.
Màn hình chiếu phim nhảy ra tên của những diễn viên, đèn trong phòng chiếu đột nhiên bật sáng, mấy người đang buồn ngủ ngồi ở hàng ghế đầu bừng tỉnh, liên tục dụi dụi mắt, Túc Tức ngẩn ngơ mà quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Mắt Nhiếp Tĩnh Trạch chiếu thẳng vào cậu, ánh sáng lấp lánh chảy dài trong con ngươi của hắn.
Tiếng mọi người phàn nàn dần dần tràn vào tai, những người xem phim ở hàng ghế đầu dường như đã bắt đầu đứng dậy rời khỏi ghế ngồi.
Túc Tức như tỉnh lại sau một giấc mơ, do dự một lúc vẫn chưa có sức thoát khỏi vòng tay Nhiếp Tĩnh Trạch.
Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ cau mày, kéo cậu vào lòng rồi ngồi xuống, một tay đặt sau đầu cậu, tay còn lại nắm lấy cằm rồi hôn lên môi cậu.
Những thanh âm xung quanh lúc này khuếch đại vô tận rồi lao thẳng tới vị trí của cậu, nhưng tới khoảnh khắc mấu chốt lại rơi xuống, cuối cùng biến thành một khoảng không yên lặng bao la.
Nhiếp Tĩnh Trạch đưa tay lên che mắt cậu.
Ánh sáng trên võng mạc biến mất ngay lập tức, não cậu trở nên trống rỗng.
Danh sách những người trong hậu trường đoàn làm phim trên màn ảnh đã tới cuối.
Dì lao công đem chổi và thùng rác quét từ hàng đầu tiên đến hàng thứ chín, after credit không ai xem cuối cùng cũng kết thúc trong "cô đơn".
Dì lao công không nhịn được mà ho khan một tiếng.
Nhiếp Tĩnh Trạch buông cậu ra, Túc Tức lập tức đứng dậy, tim đập bình bịch mà bước ra ngoài một cách lơ đãng.
Màn hình phía trên đã bắt đầu chiếu đoạn quảng cáo trước khi vào một bộ phim, khán giả bên ngoài cũng lần lượt xuống chỗ ngồi của mình.
Túc Tức đi ngược hướng với mọi người mãi đến khi thoát ra ngoài rạp chiếu phim cậu mới dần bình tĩnh lại, cuối cùng mới nhớ ra quên đem chiếc dù theo.
Đêm đó cậu mất ngủ.
Không biết là việc Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn giữ chiếc đồng hồ mà cậu tặng, hay nụ hôn bất ngờ ở cuối phim, tất cả đều khiến cậu không kịp trở tay.
Thậm chí nửa đêm trằn trọc không ngủ được, ngốc