Chương 12: Thi Lại
Beta: Hana
"Tôi thật mẹ nó mạnh quá chừng luôn."
-
Nhớ thương tiến độ điều tra của hội đấu giá, ngày kỷ niệm thành lập trường qua đi, Từ Dĩ Niên không có việc gì lại đi quấy rầy Nguyên Mộ. Lần nào phó hiệu trưởng cũng cười tủm tỉm cho qua việc, hôm nay lại bị Từ Dĩ Niên truy hỏi những chuyện liên quan, Nguyên Mộ đột nhiên hỏi: "Em nhàn rỗi lắm hả?"
"Thường thôi ạ, nhưng nếu cần nhân thủ, em có thể cân nhắc tham gia."
"Bảy rưỡi tối nay, tập hợp ở quảng trường Thiên Minh, cùng với nhóm mới của em làm nhiệm vụ thi lại."
"....Dạ?"
"Nếu không thông qua kiểm tra tốt nghiệp thì cứ về nhà chịu đòn nhận lỗi đi, ba mẹ em mà không phạt em, tôi xem bọn họ như Bồ Tát." Nguyên Mộ nói tới đây, nhớ đến một người, "Đường tiên sinh cũng không quản em à?"
Trước đây mệnh của Từ Dĩ Niên kinh động cả giới trừ yêu, dùng mọi cách cũng không ăn thua gì, cuối cùng mẹ Từ quyết định tin vào huyền học: nhét thằng con vào làm học trò của người đứng đầu giới trừ yêu Đường Phỉ, hi vọng có thể nhờ việc này áp chế tà khí của cậu.
Đáng tiếc huyền học cũng không có tác dụng, sư phụ có cả rồi, mà mệnh thì vẫn yên lặng không nhúc nhích.
"Không biết ạ, chắc là sư phụ bề bộn nhiều việc, thời gian trước ngài ấy hình như lại đi đến chỗ nào đó không có tín hiệu."
"Nói không chừng là không muốn gặp người học trò em đó. Đường tiên sinh cũng không dễ dàng gì, quản lý cả gia tộc lớn như vậy còn phải cùng lúc chú ý cục trừ yêu, học trò duy nhất thế mà lại phải chiến đấu lần thứ hai nữa." Nguyên Mộ tổng kết, "Không có cái nào bớt lo."
"Cũng có thể," Từ Dĩ Niên giật mình tỉnh ngộ, "Lần sau phải hỏi xem có phải sư phụ đang trốn em không."
Nguyên Mộ: "...."
Tối đó ở quảng trường Thiên Minh, Từ Dĩ Niên gặp được nhóm thành viên mới của cậu.
Hai nam sinh đứng dưới ánh đèn đường, trong đó có một người không ngừng nói gì đó, người kia thỉnh thoảng gật đầu một cái, nhìn kỹ hình như đang ngẩn người.
Hạ Tử Hành còn đang nỗ lực kết giao bạn mới, nói: "Cậu tên là Diệp Tiễu phải không? Tôi biết nè, cậu chuyển trường tới, trước kia cậu học ở trường nào thế?"
Diệp Tiễu vốn không tính phản ứng cậu ta, Hạ Tử Hành lại hỏi thêm lần nữa, cuối cùng Diệp Tiễu hộc ra ba chữ: "Chưa từng học."
Người bình thường đại khái sẽ bị hắn thờ ơ đuổi lui, thế nhưng Hạ Tử Hành thuộc loại không biết xấu hổ là gì: "Vậy cậu là tự học thành tài hả? Lợi hại ghê."
Vừa dứt lời, bọn họ chợt nghe thấy một tiếng cười. Từ Dĩ Niên như đang xem kịch nhìn Hạ Tử Hành: "Cậu tra hộ khẩu hả? Hỏi tỉ mỉ cái này làm gì."
"Cái này sao có thể bảo là tra hộ khẩu? Tôi đang giao lưu hữu nghị với bạn cùng nhóm tương lai."
"Được rồi, người ta không nói nhảm nhiều như cậu, không ứng phó nổi nhiệt tình của cậu đâu."
Từ Dĩ Niên vừa nói vừa thuận thế đặt tay lên vai Diệp Tiễu, người nọ thoáng từ chối nhưng cũng thuận theo cậu. Trong nháy mắt Hạ Tử Hành càng cảm thấy Diệp Tiễu hẳn là rất dễ ở chung, một lần nữa dấy lên hứng thú kết giao bạn bè: "Bạn học Diệp, chúng ta...."
Từ Dĩ Niên thình lình nói: "Nếu cậu thừa tinh lực quá có thể cùng đánh một trận với tôi, cũng giao lưu với tôi này."
Hạ Tử Hành lập tức mất đi ham muốn quấy rầy Diệp Tiễu, lấy điện thoại ra nói sang chuyện khác: "Tiểu Từ ca, cho cậu xem cái này!"
Từ Dĩ Niên cúi đầu, đây là nhóm nói chuyện phiếm.
Nhân duyên Hạ Tử Hành rất tốt, vừa giơ điện thoại lên Từ Dĩ Niên đã thấy vài người thay phiên gửi tin nhắn cho cậu ta, trong đó còn có Tô Đường.
Cậu không ngờ, cô gái thoạt nhìn ôn nhu lễ phép này thế mà đang hét ầm lên trong nhóm: [ Áaaaaaaaaaaaa hoa khôi trường đẹp thật đó! Búp bê có thật, tại sao trước đây tui không chịu nhìn mặt cậu ấy vậy nè! ]
[ Bởi vì bị tin đồn che mất giá trị nhan sắc! Nếu không có lễ kỷ niệm thành lập trường lần này, ai dám nhìn kỹ mặt anh lớn đâu? ]
[ Nhờ có ngài đó, phó hiệu trưởng ơi. ]
[ Trước đây ấn tượng của tôi với cậu ấy chỉ có hung dữ.... ]
[ Thật ra người thật rất tốt đúng không? Cậu ấy ở tiệc dã ngoại còn bưng đồ uống cho tôi nữa, rất lịch sự luôn. ]
Từ Dĩ Niên nhìn nửa ngày, xác định trong cái nhóm này chỉ có nữ sinh, cậu đang định hỏi Hạ Tử Hành rốt cuộc trà trộn vô kiểu gì vậy, Hạ Tử Hành đánh đòn phủ đầu trước, cười hí hí không ngừng: "Cậu không hỏi hoa khôi trường là ai hả?"
"Ai?"
"Sau ngày kỷ niệm thành lập trường Tô Đường thoái vị cho cậu."
"...." Từ Dĩ Niên bị đánh một cú trời giáng, thấy ngón tay cậu lại rò điện ra đến nơi, Hạ Tử Hành vội vàng nhắc nhở: "Điện thoại! Điện thoại tôi vừa mới đổi đó!"
Có tiếng bước chân đi đến gần, Hạ Tử Hành quay đầu nhìn thấy người vừa tới, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Cậu là nhóm trưởng? Hôm nay đúng là khéo thật...." Bốn gia tộc lớn thế mà có tận ba nhà tới rồi.
Từ Dĩ Niên cũng quay lại nhìn.
Nam sinh tới cuối cùng đạp lên bóng đêm, từ trong bóng tối đi tới. Dưới ánh đèn quảng trường sáng tỏ, Từ Dĩ Niên nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét quen thuộc.
Thần Nhiên không nói chuyện vô nghĩa với Hạ Tử Hành: "Xem nhiệm vụ hết chưa?"
Thấy ba thành viên gật đầu, Thần Nhiên tiếp tục nói: "Hai người một nhóm, chia ra hai nhóm hành động, như vậy có thể tiết kiệm thời gian hơn."
"Tôi với hoa khôi một nhóm."
"Cút đi, cậu cùng nhóm với không khí."
Hạ Tử Hành làm bộ không nghe thấy đi đến bên cạnh Từ Dĩ Niên. Cậu ta cảm thấy Thần Nhiên không dễ ở chung, mắt đặt trên đỉnh đầu*, Diệp Tiễu thì thôi....Tuy rằng người rất thú vị, nhưng Từ Dĩ Niên đứng nhất trường môn thực hành, đi cùng với cậu sẽ ăn chắc kiểm tra tốt nghiệp, lúc nên ôm đùi* thì phải ôm nhanh nhanh.
*Ý bảo kiêu ngạo, luôn từ trên cao nhìn xuống người khác.
**Ôm đùi: dựa dẫm vào người mạnh hơn để đạt được mục đích của bản thân.
Diệp Tiễu cũng có cùng suy nghĩ với cậu ta, hắn chỉ quen Từ Dĩ Niên, đương nhiên muốn làm nhiệm vụ cùng cậu.
Thần Nhiên nhìn hai thành viên một trái một phải đi theo Từ Dĩ Niên, nhíu mày hỏi: "Hoa khôi trường?"
Từ Dĩ Niên sụp đổ: "Đừng có hỏi, tôi với cậu một nhóm."
Thần Nhiên gắng gượng đồng ý: "Được thôi."
Thấy đại cục đã định, Hạ Tử Hành chủ động khai báo tình huống của mình: "Bạn học Diệp, tôi nói thật với cậu trước, tôi có hơi vô dụng á."
Diệp Tiễu nhìn qua cậu ta, ngay lúc Hạ Tử Hành cho rằng mình sẽ bị ghét bỏ, Diệp Tiễu mở miệng: "Không sao."
Hạ Tử Hành vô cùng cảm động: "Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không kéo chân sau của cậu đâu, lúc cần thiết thì tôi trực tiếp bỏ thi luôn."
Diệp Tiễu: "...."
Diệp Tiễu: "Không cần."
Từ Dĩ Niên bị tốc độ cảm động cực nhanh của Hạ Tử Hành làm cho nói không nên lời, không khỏi hơi buồn cười.
Cậu chủ động cùng một nhóm với Thần Nhiên là để cân bằng thực lực, hơn nữa trong bốn năm mà Diệp Tiễu chỉ quen mỗi mình cậu, có cơ hội này nói không chừng còn có thể trở thành bạn bè với Hạ Tử Hành tính cách hiền lành.
Hiện tại xem ra, cũng là một bắt đầu không tồi.
Địa điểm nhiệm vụ lần này cũng ở Kỳ Hải, rạng sáng hôm trước, trong thành phố xảy ra chuyện bất ngờ: Một streamer game trong lúc phát trực tiếp không có triệu chứng gì bỗng dưng ngất xỉu, khiến cho các giới chú ý.
Streamer giây trước còn đang chọc cười mọi người, giây sau đã trợn ngược mắt ngã xuống trước máy tính, không ít người xem tưởng là diễn tạo hiệu quả thôi, màn đạn trong phòng trực tiếp toàn là [Làm cái gì dọa bố mày hết hồn], [Anh Huân Tử diễn y như thật luôn], [Mạnh dạn đoán đoạn tiếp theo sẽ mặc giáp hồi sinh rồi cất cánh tại chỗ]....vân vân mây mây, còn có người phục kỹ thuật giả chết của streamer mà điên cuồng tặng quà.
*Màn đạn là bình luận bay trên màn hình á.
**Giáp hồi sinh: trang bị trong game Vương Giả Vinh Diệu ; cất cánh: thuật ngữ internet ý nói game đã đầy đủ trang bị, sẵn sàng xông lên chiến đấu.
Qua một lúc lâu, khán giả mới nhận ra không đúng, có người lúc này vội vàng gọi xe cấp cứu, không ít người xem nghe được tin mà đến, quản lý nền tảng phát sóng phải khóa cả phòng trực tiếp bởi vì độ hot tăng mạnh chưa từng có, thậm chí có tới mấy trăm ngàn người chứng kiến tình huống ngoài ý muốn này.
"Có thể nhìn ra cái gì không?"
"Kỹ thuật streamer rất tốt, 50-50 với tôi."
Thần Nhiên liếc mắt nhìn cảnh sát thành phố đang dẫn đường phía trước, thấp giọng trách cứ: "Ai hỏi cậu cái này? Tôi là hỏi cậu có thấy bóng dáng yêu ma quỷ quái gì không."
"Không có." Từ Dĩ Niên tắt đoạn video phát lại của đêm đó đi, "Không nhìn ra cái gì hết."
"Sau khi chuyện xảy ra, dù các dấu hiệu sinh mệnh của người bị hại đều bình thường, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh." Cảnh sát dẫn đường vừa đi vừa nói, "Chúng tôi đã tra tiền sử bệnh án của cậu ấy, không mắc bệnh gì, không có bệnh di truyền trong nhà, trong cơ thể cũng không phát hiện ra dư lượng thuốc có thể gây hôn mê, hoàn toàn đoán không ra nguyên nhân gây mê man."
"Nếu sự tình chỉ có như vậy, chúng tôi cũng sẽ không nghĩ đến tìm cục trừ yêu đâu. Cái khó ở chỗ, gần bốn ngày liền xuất hiện hơn trăm tình huống giống vậy y như gặp quỷ! Tổ chuyên án bận suốt hai đêm cũng không thu hoạch được gì. Lần này còn có nạn nhân là streamer có ảnh hưởng, trên mạng ồn ào xôn xao, phóng viên ngày nào cũng cắm chốt ở cửa cục thành phố....Thế nhưng tình huống hiện tại không thể dùng lẽ thường để giải thích được, chúng tôi có tâm mà không có sức." Nói tới đây, vị cảnh sát già lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu, "Sau đó nghĩ chuyện quái lạ như vầy hay là cứ giao cho người chuyên nghiệp có hiểu biết đến điều tra thử xem____Ôi chao, tới rồi tới rồi."
Hơn trăm người bất ngờ hôn mê không phải chuyện nhỏ. Sau quá trình thảo luận, Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên cùng tới bệnh viện xem nạn nhân, Hạ Tử Hành và Diệp Tiểu đến những hiện trường tìm dấu vết.
Đứng ngoài cửa phòng bệnh nặng, cảnh sát già dùng giọng điệu hiền hòa dễ gần, uyển chuyển ám chỉ trông các cậu không được lắm: "Hai vị....Tiểu trừ yêu sư, trạng thái người bị hại nhìn qua không hề tầm thường đâu, thật sự không nhìn ra rõ ràng cũng không phải ngượng ngùng, tôi hiểu mà tôi hiểu mà....Nếu cảm thấy khó xử, có thể để cục trừ yêu đổi lại vài trừ yêu sư có kinh nghiệm đến cũng được."
Thần Nhiên: "...."
Từ Dĩ Niên nhỏ giọng hỏi Thần Nhiên: "Ổng khinh người đó hả?"
Thấy hai người đều mang dáng vẻ mới ra trường, giọng điệu cảnh sát già càng thêm ôn hòa: "Không cần miễn cưỡng, các cậu vừa trưởng thành không lâu phải không."
Người phụ trách đón tiếp Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên là một cảnh sát lão làng có kinh nghiệm phá án phong phú, kiến thức rộng rãi, lúc vừa nhìn thấy hai trừ yêu sư được phái tới cũng không khỏi chợt lạnh lòng, nhịn không được nghi ngờ lúc gọi điện cho cục trừ yêu có phải không giải thích rõ tính nghiêm trọng của sự việc rồi hay không.
Hai trừ yêu sư được phái tới giúp đỡ công tác trông quá trẻ, tràn đầy hơi thở học sinh, dáng vẻ người nào cũng thu hút, nhất là nam sinh tóc đen phía sau, đừng nói học viện trừ yêu, bảo tốt nghiệp từ học viện truyền thông còn dễ tin hơn.
Còn chưa bắt đầu đã bị đuổi về giữa đường, Từ Dĩ Niên vươn tay định chứng minh thực lực của mình, Thần Nhiên thấy cậu bày ra tư thế chuẩn bị đánh đổ bệnh viện vội vàng túm chặt cậu, đồng thời cười nói với vị cảnh sát: "Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ điều tra. Đúng rồi, ngài xưng hô thế nào?"
"Tôi họ Quế."
"Cảnh sát Quế." Thần Nhiên mặt giữ nụ cười, "Ngài