Chương 13: Club
Beta: Hana
"Xem như tặng ngài một món quà nhỏ."
–
"Yên tâm, bên đó có đùi." Từ Dĩ Niên thậm chí không thèm đặt lời của nữ Huyễn yêu vào trong lòng.
*Đùi trong ôm đùi :)))
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Thần Nhiên, điện thoại Từ Dĩ Niên vang lên. Cậu cho Thần Nhiên một ánh mắt "Nè đến rồi", sau đó nhấn bắt máy: "Alo, Diệp Tiễu?"
"Các cậu thế nào rồi?" Giọng Diệp Tiễu hơi trầm xuống, lúc nói chuyện, Từ Dĩ Niên nghe thấy tiếng Hạ Tử Hành nhe răng than đau.
"Gặp phục kích, các cậu thì sao?"
"Cũng vậy, Hạ Tử Hành bị thương," Nhìn thấy Hạ Tử Hành gần như không đứng dậy nổi, Diệp Tiễu hơi ảo não, "Là tôi không chú ý."
Huyễn yêu phục kích bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra chênh lệch thực lực của hai người, mấy chục tên Huyễn yêu cùng xông tới vây đánh cậu ta, Diệp Tiễu giải quyết yêu quái xong mới nhìn thấy Hạ Tử Hành máu me đầy người nửa quỳ trên mặt đất, một tên Huyễn yêu vác đao bước lại gần, mắt thấy sắp một đao kết thúc mạng Hạ Tử Hành, Diệp Tiễu vội vàng nhặt đầu của thi thể bên cạnh lên, chuẩn xác nhanh chóng quăng về phía Huyễn yêu, trán chạm trán, Huyễn yêu cầm đao bị đập cho sao bay quanh đầu, miệng phun bọt máu.
Cuối cùng Hạ Tử Hành cũng hiểu được vì sao Diệp Tiễu không ngại dẫn theo tay mơ, xem trình độ này cũng phải ngang bằng với tiểu Từ ca của cậu ta, hơn nữa tính tình người ta còn tốt hơn cả Từ Dĩ Niên.
Hạ Tử Hành bị một phát đập kia chinh phục hoàn toàn, trực tiếp nâng luôn vai vế Diệp Tiễu: "Không không không, anh Diệp, ba Diệp! Đây không phải lỗi của cậu! Lỗi là do tôi quá yếu!"
"....." Bỏ qua chuyện lỗi lầm, Diệp Tiễu kể lại toàn bộ quá trình, "Tôi đoán có Huyễn yêu trà trộn vào cục cảnh sát, giả dạng thành nhân viên trong đó thăm dò được thời gian hành động và nhân số của chúng ta. Nhiều người hôn mê bất tỉnh như vậy, trừ yêu sư đến điều tra là chuyện sớm muộn, ngay cả mai phục cũng chuẩn bị xong cả, có thể Huyễn yêu biết được nguyên nhân bọn họ hôn mê."
Từ Dĩ Niên đồng ý suy đoán của hắn: "Còn người sống không, tìm hỏi một chút?"
"Còn." Diệp Tiễu hơi chần chờ, "Bên các cậu chết hết rồi hả?"
"Tại mạnh quá, thu phục hết rồi." Từ Dĩ Niên nhân cơ hội lại thổi phồng mình một phen, "Phiền não của cao thủ, cậu hiểu đúng không?"
Diệp Tiễu không nói nên lời, nghĩ nghĩ một lát, trước khi Từ Dĩ Niên tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu cúp điện thoại luôn.
-
Diệp Tiễu với Hạ Tử Hành từ chỗ Huyễn yêu nửa sống nửa chết ép hỏi người tổ chức mai phục lần này, theo lời Huyễn yêu nói, tổ chức hành động là một vị trưởng lão rất có tiếng nói trong gia tộc, họ La. Sau khi mai phục thành công, La trưởng lão yêu cầu bọn họ đến một club tư nhân nhận mệnh. Ngoại trừ cái đó, hỏi gì Huyễn yêu cũng không biết, mặc cho Hạ Tử Hành dụ dỗ đe dọa, Huyễn yêu cũng không nói được tin tức gì hữu dụng hơn.
"Các ông lớn trừ yêu sư ơi, chúng tôi chỉ là tay chân làm việc cho cấp trên thôi, nếu La trưởng lão không muốn giải thích, chúng tôi cũng nào dám hỏi tại sao ngài ấy muốn gϊếŧ các cậu___Sai rồi, sai rồi, bây giờ ông lớn ngài gϊếŧ chúng tôi! Chúng tôi chỉ là đám vô dụng dưới đao các ngài! Nếu ngài thật sự muốn biết gì đó, tôi đề nghị cứ đến club đó xem thử xem."
"Đến club xem?" Diệp Tiễu lạnh giọng hỏi lại. Phối hợp với đống thi thể bị hắn quăng dưới đất, cả người tràn đầy sát khí, "Ai biết chỗ đó có mai phục hay không?"
Huyễn yêu đau khổ liên tục lắc đầu: "Cho dù để mai phục ngài cũng sẽ không chọn chỗ đó đâu! Ở đấy là chỗ ăn chơi, các ngài cứ đi xem là biết! Đó là sân chơi của một ông chủ nhân loại mở ra, bên trong cũng có rất nhiều người bình thường."
Dưới tình huống bình thường, những yêu quái ngang ngược cũng sẽ tận lực tránh làm việc ở những nơi đông người, tai nạn liên quan đến càng nhiều nhân loại, trách nhiệm phải gánh vác cũng càng thêm lớn, nếu thật sự muốn bao vây bọn họ, không bằng tìm một chỗ nào đó càng an toàn hơn.
Diệp Tiễu nghe đến đó nhíu mày, hỏi Từ Dĩ Niên bên đầu kia: "Cậu thấy sao?"
Tự Dĩ Niên tự hỏi nửa ngày, quyết định đẩy vấn đề cho người thông minh hơn: "Thần Nhiên cậu thấy thế nào?"
Thần Nhiên nói: "Hỏi tên đó xem địa điểm ở đâu."
Không đợi Diệp Tiễu ép hỏi, Huyễn yêu chịu đủ tra tấn đã tự mình khai nhận trước: "Hồ Đào Đêm! Đó là một trong những club cao nhất Kỳ Hải, cũng là sản nghiệp của gia tộc, La trưởng lão rất thích ở trong đó nói chuyện làm ăn, nếu tôi đoán không lầm, đêm nay ngài ấy định đến gặp khách quý, nghe chúng tôi báo cáo chỉ là thuận tiện thôi...."
Bóng đêm bao trùm, ánh đèn từ mặt tường hắt xuống như nước chảy. Một nam phục vụ đang trong nhà vệ sinh nghe thấy vị khách bên cạnh hỏi: "Xin hỏi một chút, phòng 302 đi hướng nào?"
Nam phục vụ chỉ về một hướng, vị khách gật đầu cảm ơn, trong lúc xoay người rời đi, vị khách nhân loại chợt dùng sức với tốc độ bằng mắt thường gần như không thể bắt được, một phát rơi xuống cổ nam phục vụ.
Từ Dĩ Niên đỡ lấy nam phục vụ ngất xỉu, thấy Thần Nhiên cũng đang kéo một nam phục vụ hôn mê bất tỉnh khác vào gian vệ sinh riêng: "Cái sáng kiến này không cần viết vào báo cáo nhiệm vụ đâu."
"Nói thừa." Thần Nhiên bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình với nam phục vụ, "Mỗi lần đi làm nhiệm vụ với cậu đều không có chuyện tốt, những chuyện không vẻ vang gì cũng làm cả rồi."
Hạ Tử Hành bị thương không nhẹ, trước mắt đang nằm tĩnh dưỡng ở bệnh viện, để phòng ngừa đám Huyễn yêu lại nhân cơ hội gây phiền phức, Diệp Tiễu trông coi ở phòng bệnh, nhiệm vụ lẻn vào club rơi xuống trên người Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên. Bọn họ đi đến số phòng Huyễn yêu nói tới chỗ La trưởng lão, để tránh đánh rắn động cỏ, sau một phen bàn bạc, Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên quyết định giả thành nhân viên phục vụ trà trộn vào trong phòng.
"Tôi đúng là có số làm nhân viên phục vụ, ngày kỷ niệm trường hình như còn chưa qua một tuần đâu." Từ Dĩ Niên giật mặt nạ của nam phục vụ đeo lên mặt mình, phục vụ của club đều đeo mặt nạ động vật che nửa mặt, đúng dịp tiện cho bọn họ hành động.
Thần Nhiên nghe vậy cười xấu xa: "Đừng xem nhẹ mình chứ, hoa khôi trường ơi."
"...."
Trong tai nghe Từ Dĩ Niên đột nhiên có tiếng vang lên, quản lý thúc giục nói: "Lại la cà đi đâu rồi, tác phong nhanh nhẹn chút, khách phòng 302 gọi một lúc lâu rồi đó!"
"Lập tức qua ngay."
Từ Dĩ Niên với Thần Nhiên bưng rượu, một trước một sau đi lên lầu ba. Băng qua một bức bình phong thật lớn, cửa chính đập ngay vào tầm mắt, có hai thanh niên trẻ tuổi một trái một phải đứng thẳng ở hai bên cửa, nhìn qua giống như vệ sĩ, Từ Dĩ Niên với Thần Nhiên không một tiếng động trao đổi ánh mắt.
Hai người này đều là yêu tộc.
Từ Dĩ Niên lễ phép gõ gõ cửa, được bên trong cho phép cậu mới đẩy cửa bước vào. Vừa vào, cậu ngay lập tức nhanh chóng quan sát tình huống xung quanh.
Gian phòng này chắc phải thông hơn nửa lầu ba, không gian bên trong rộng đến kinh người, không chỉ trồng những giống cây cảnh thoang thoảng đung đưa, bên trong còn thiết kế thác nước đặt ngay bên cạnh, nước chảy róc rách bao lấy hoa rơi quay quanh gian phòng một vòng, Từ Dĩ Niên đạp lên cây cầu trang trí nhỏ, thấy rõ khách quý của La trưởng lão là ai thiếu chút nữa không bưng nổi khay rượu.
Gặp quỷ cũng không thể hình dung tâm trạng của cậu giờ phút này, Từ Dĩ Niên không biết mình có biểu hiện ra điều gì khác thường không, cậu phải cực kì cố gắng ổn định vẻ mặt đi lên phía trước, nhưng có vẻ mấy hành động mờ ám của cậu đã bị người đàn ông ngồi trên ghế nhạy bén nhận ra rồi.
Úc Hòe nâng mắt, nhìn thoáng qua bên này.
"!" Từ Dĩ Niên đối diện với anh chốc lát, sau đó hoảng sợ dời tầm mắt đi. Dời đi rồi cậu mới hối hận không chịu nổi, phục vụ làm việc trong những trường hợp này không có khả năng phản ứng bối rối như cậu được. Quả nhiên, giây tiếp theo cậu thấy khóe môi Úc Hòe cong lên, như là vừa phát hiện ra chuyện gì đó rất thú vị.
La trưởng lão vẫn chưa chú ý ra có gì khác thường, ông ta nói với Úc Hòe: "Ngài có thể quản lý được Cảng Tự Do đúng thật là còn trẻ đã đầy triển vọng, ngay cả Hành Cảnh lúc vừa mới lên còn luống cuống tay chân, hay gặp vấn đề công việc xử lý không thỏa đáng lắm."
"Không thể so với anh ta được, mọi chuyện đều chuyển cho người khác để ý thôi."
La trưởng lão nghe xong, theo lời Úc Hòe nói tiếp: "Như vậy mới tốt, chuyện phiền phức thì phái cấp dưới đi làm, còn mình cứ ở lại cho nhàn rỗi."
Từ Dĩ Niên vừa nghe bọn họ đối thoại, vừa điên cuồng tự hỏi tình huống trước mặt.
Dựa theo lẽ thường, bây giờ Úc Hòe hẳn là đang vội vàng đi điều tra kẻ đầu tiêu đứng sau hội đấu giá ngầm cùng cục trừ yêu mới đúng, tại sao lại chạy đến chỗ này xã giao? Hơn nữa vị La trưởng lão này dùng lời vô cùng khách khí, rõ ràng Úc Hòe là vãn bối, thế mà trưởng lão lại sử dụng kính ngữ.
"Cậu là người mới tới? Nhìn cậu hình như rất lạ mặt."
Từ Dĩ Niên lấy lại tinh thần, phát hiện tầm mắt của mọi người trong phòng đều dừng trên người mình, lúc này mới ý thức được là Úc Hòe nói chuyện với cậu.
"Tôi...." Cậu định nói thì nhớ ra, trong phòng còn mấy phục vụ khác nữa, sợ nói ra tiếng lại bị lộ tẩy, cuối cùng cậu chỉ gật gật đầu.
Từ Dĩ Niên đeo mặt nạ hình hồ ly, những đường cong đỏ mị và vàng kim vẽ quanh màu nền trắng ngần, bên dưới mặt nạ, đôi mắt đào hoa như hút hồn người. Chỉ nhìn đôi mắt này thôi đã biết chắc dung mạo người phục vụ này không tồi chút nào.
La trưởng lão tỏ vẻ hiểu rõ: "Đứng đó làm gì? Đến rót rượu cho Úc tiên sinh đi chứ."
Trong gian phòng đặt một cái bàn dài thấp chạm trổ hoa văn, La trưởng lão và Úc Hòe đều ngồi trên ghế sô