Chương 50: Lễ Tốt Nghiệp
"Tuy rằng trước mắt chúng ta hữu danh vô thực"
-
Tường vi hồng nở rộ bên góc ngoặt, nhành hoa tầng tầng lớp lớp che khuất cổng chính lâu đài, Từ Dĩ Niên chợt nói: "Được rồi, cô ấy không thấy nữa đâu."
Úc Hoè nhìn cậu một cái, dừng bước chân lại, vẫn không buông tay cậu ra.
Từ Dĩ Niên giành nói trước: "Tôi biết anh dùng tôi chặn đào hoa, tuy rằng rất đột ngột, nhưng mà tôi có thể hiểu được...."
Đón lấy ánh mắt Úc Hoè, Từ Dĩ Niên càng nói càng không còn sức, cuối cùng chỉ có thể ha ha cười gượng hai tiếng.
Úc Hoè không nói lời nào, trong bầu không khí khiến người ta hít thở không thông này, Từ Dĩ Niên chỉ hận không thể lập tức biến mất.
Cuối cùng.
Úc Hoè sâu xa nói: "Cậu phối hợp rất tốt."
Thấy anh đi xuống bậc thang, Từ Dĩ Niên thở phào nhẹ nhõm, trả lời linh tinh: "Đúng vậy, là việc tôi nên làm. Khụ, ý tôi là anh giúp tôi, đương nhiên tôi cũng phải giúp anh."
Úc Hoè buông tay ra, người lại hơi ghé sát lên phía trước: "Vậy lần sau cần cậu giúp đỡ nhiều hơn rồi."
Khoảng cách quá gần, ánh mắt anh như che phủ lên khắp người Từ Dĩ Niên, mang đến cảm giác tồn tại khó mà bỏ qua được. Phản ứng lại giúp đỡ của anh là nói đến cái gì, mặt Từ Dĩ Niên hơi khô, mà vẫn đồng ý rất nhanh: "Được, không thành vấn đề."
Sau khóm tường vi vang lên tiếng bước chân, Thần Nhiên và Hạ Tử Hành một trước một sau vòng qua góc ngoặt, thấy cậu với Úc Hoè đứng chung một chỗ vẻ mặt hết sức vi diệu, nhất là Hạ Tử Hành, trong tình huống không nên tự giác lại phun ra 120000 phần tự giác: "Thật ngại quá, làm phiền rồi!"
Từ Dĩ Niên hung tợn trợn mắt liếc cậu ta một cái.
So ra, Thần Nhiên có vẻ đáng tin hơn rất nhiều, hắn nhìn nhìn Úc Hoè, lại nhìn nhìn Từ Dĩ Niên, giọng điệu tự nhiên hỏi: "Tôi đến là muốn hỏi cậu một chút, có muốn cùng đi về không?"
Mặc dù như thế, nói đến cuối cùng vẻ mặt Thần Nhiên cũng không nhịn được hơi co rúm lại.
Từ Dĩ Niên lập tức nắm lấy cọng rơm cứu mạng: "Đương nhiên cùng về rồi."
Cậu quay đầu nói với Úc Hoè: "Vậy tôi đi đây, hôm nay cảm ơn anh."
Cũng không biết là Úc Hoè cố ý hay vô tình, cười cười nói: "Khách khí với tôi như vậy làm gì."
Thần Nhiên với Hạ Tử Hành lập tức bị đập đến chấn động, cả hai đồng loạt soàn soạt nhìn sang Từ Dĩ Niên. Từ Dĩ Niên thật sự không biết nên đáp thế nào: "Cảm ơn vẫn phải cảm ơn....Không cần tiễn đâu! Nam Chi có cho tôi ngọc chú truyền tống rồi."
Từ Dĩ Niên nói xong bóp nát ngọc chú, sau khi không gian vỡ đôi lập tức kéo Hạ Tử Hành với Thần Nhiên chạy trối chết.
Ngọc chú Nam Chi cho cậu đáp xuống gần học viện, gần như vừa chạm chân xuống đất, Thần Nhiên với Hạ Tử Hành một trái một phải túm lấy cậu.
Thần Nhiên: "Chuyện gì xảy ra? Giải thích chút đi."
Hạ Tử Hành: "Tiểu Từ ca! Hôm nay cậu phải nói cho rõ! Cậu vậy mà ở sau lưng tôi lén kết hôn hả? !"
Giọng Hạ Tử Hành quá lớn, dẫn tới ánh nhìn kinh ngạc của những học sinh đi ngang qua. Từ Dĩ Niên nhịn rồi nhịn, mới không tẩn Hạ Tử Hành nhét vào lòng đất: "Cái gì mà ở sau lưng cậu lén kết hôn, không phải như cậu nghĩ."
Cậu đơn giản ngắn gọn giải thích huyết khế với hôn khế, Thần Nhiên nghe được nửa tin nửa ngờ: "Ma tộc còn có khế ước này? Tại sao từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thấy bao giờ?"
"Hôn khế này cũng bug quá rồi." Hạ Tử Hành tấm tắc lấy làm lạ, "Vậy nếu đính vào rồi lại giải trừ, đính vào rồi lại giải trừ tiếp....Lần lượt làm mới như thế, chẳng phải những khế ước khác vĩnh viễn không có hiệu quả nữa à?"
"Cái gì mà làm mới, cậu chơi game hả, thế cậu tính cả đời kết hôn bao nhiêu lần?"
Không giống Hạ Tử Hành đang cảm thấy khế ước quá thần kỳ, Thần Nhiên khẽ nhíu mày.
Lúc trước Úc Hoè với Từ Dĩ Niên ồn ào thành như vậy, tính cách Úc Hoè cũng chẳng phải là kiểu nhân từ nương tay giúp người làm niềm vui, trái lại còn khá hung tàn cường thế. Thế nhưng cố tình mỗi khi Từ Dĩ Niên gặp phiền phức luôn tận tâm tận lực giúp đỡ, nếu không có cảm tình với Từ Dĩ Niên, đúng là không có cách gì nói được.
Mà Từ Dĩ Niên....
Thần Nhiên thở dài trong lòng, cố ý nhắc nhở cậu: "Cậu vẫn nên để tâm một chút, dù sao hôn khế cũng không phải chuyện nhỏ. Nợ nhân tình người ta quá nhiều, nói không chừng sẽ phải bồi thường cả bản thân mình vào."
"Tôi biết chứ," Từ Dĩ Niên nói cứ như thật, "Sau này nếu anh ấy cần gì từ tôi, bất kể là cái gì, tôi nhất định sẽ hoàn thành giúp anh ấy."
Hạ Tử Hành dựng thẳng ngón cái: "Có ơn tất báo!"
Thần Nhiên nghe đến đó càng đau đầu: "...Chỉ sợ thứ cậu nghĩ không giống với thứ anh ta nghĩ đâu."
"Nếu cậu với ông chủ Úc không có chuyện gì, vậy tôi đi trước đây." Hạ Tử Hành thả lỏng xuống, vừa nhìn điện thoại vừa nói, "Ngày mai là lễ tốt nghiệp, anh tôi bảo tôi về nhà thay quần áo một chuyến."
-
Lễ tốt nghiệp của học viện Phong Kiều đến tối mới bắt đầu, Hạ Tử Hành vốn tưởng là về nhà có thể ngủ một giấc thật ngon, thảnh thơi trôi qua một đêm, không nghĩ tới mới sáng sớm đã bị Thần Nhiên gọi điện đánh thức, bảo cậu ta đến hội trường thu xếp giúp đỡ.
Hạ Tử Hành với nam sinh bên cạnh cùng nhau trang trí tinh vân lên khắp trần nhà hội trường, cậu ta không giỏi dùng pháp thuật di chuyển lắm, ngẩng đầu điều chỉnh vị trí tinh vân cũng mất không ít công sức. Cố tình hội học sinh bày ra yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, mấy cô gái này nhất định phải muốn trần nhà lộ ra "hiệu ứng ngân hà chảy xuôi đẹp tựa mộng ảo". Hạ Tử Hành với nam sinh kia vất vả dệt lên một dải ngân hà, đang cảm thấy mệt đến mức mắt nổ đom đóm, Thần Nhiên cầm theo hai chai nước đi tới.
Hắn lần lượt đưa nước cho nam sinh và Hạ Tử Hành, nam sinh cười nhận lấy: "Cảm ơn hội trưởng."
"Cảm ơn." Hạ Tử Hành mở nắp chai, "Tiểu Từ ca đâu?"
"Điện thoại gọi không thông, chắc là đang ngủ."
Hạ Tử Hành hiểu rõ: "Cậu ấy mà ngủ là y như người chết, sét đánh cũng không đánh tỉnh cậu ấy được đâu."
Nói tới đây, Thần Nhiên nghe một cuộc điện thoại, thấy hắn dặn dò các mục công việc cho đầu dây bên kia, Hạ Tử Hành cảm khái: "Cậu vào hội học sinh cũng bận rộn quá."
Hạ Tử Hành tranh thủ xem điện thoại, thấy nhóm tán gẫu nào cũng đang điên cuồng gõ tin nhắn, cậu ta vừa ấn vào, phát hiện mọi người dào dạt hứng thú thảo luận bình chọn học sinh tốt nghiệp xuất sắc.
Học viện Phong Kiều có lịch sử lâu đời, đã trôi qua mấy trăm năm kể từ ngày thành lập trường, nghi thức Đèn Phong trong lễ tốt nghiệp cũng lưu truyền đến tận bây giờ, mỗi năm sẽ bình chọn học sinh tốt nghiệp xuất sắc để chịu trách nhiệm thắp sáng Đèn Phong. Nhưng mà học viện lúc nào cũng theo lối hoạ phong thanh kỳ*, không chỉ trong đội ngũ giáo sư có Nguyên Mộ cáo già không theo lẽ thường, đến cả học sinh cũng vô cùng phản nghịch, mỗi một lần bỏ phiếu, người nào cũng ngầm hiểu tự đổi quy tắc bình chọn, vốn giáo viên hi vọng mọi người bầu ra học sinh tốt nghiệp xuất sắc, đám này lại cứ thích bóp méo bình chọn cho giáo thảo hoa khôi trường.
*Hoạ phong thanh kỳ: Kỳ lạ, mới mẻ, phong cách đặc biệt.
Tô Đường gửi liên kết bình chọn vào nhóm. Dựa theo bình thường phải là bầu ra một nam một nữ, Tô Đường lại hò hét dưới cái liên kết này: [ Các chị em các chị em, bình chọn Từ Dĩ Niên đi! ]
Hạ Tử Hành nhấn vào đường link, trong đám nam sinh Thần Nhiên được nhiều bình chọn nhất, Từ Dĩ Niên kém hắn bảy tám mươi phiếu, toàn khoá của bọn họ tổng cộng cũng chỉ hơn một trăm người, như vầy có thể thấy gần như học sinh cả học viện cùng tham gia vào: [ Bầu tiểu Từ ca làm giáo thảo á? Có hơi sai lệch kiểu gì í. ]
Tô Đường: [ Không phải, cậu ấy là hoa khôi trường. ]
Hạ Tử Hành chấn động không thôi.
Mấy nữ sinh khác trong nhóm cũng ríu rít: [ Bình thường tui không dám nhìn cậu ấy, hiếm thấy mới có cơ hội, bầu cậu ấy lên thưởng thức cho đã chứ! ]
[ Có khi nào anh lớn xụ mặt không? ]
[ Xụ mặt cũng không sao, hoa khôi trường xụ mặt vẫn đẹp! ]
[ Đúng thế! Dù sao cũng đẹp nhất khoá cơ mà. ]
Hạ Tử Hành đọc được câu đẹp nhất khoá suýt nữa thì cười sốc cả hông: [ Tiểu Từ ca mà biết là cười không nổi nữa đâu. ]
Hạ Tử Hành: [ Nhưng mà không sao, tôi đến liền đây. ]
"Xem này," Hạ Tử Hành thấy Thần Nhiên gọi điện thoại xong rồi, vỗ vỗ hắn, "Mọi người đều đang bình chọn cho cậu với tiểu Từ ca đó."
"Là ý gì?" Thần Nhiên mờ mịt quay đầu qua.
"Cậu là giáo thảo, cậu ấy là hoa khôi trường."
"...." Thần Nhiên hiển nhiên cũng nghĩ tới vinh quang Từ Dĩ Niên thu được sau ngày kỷ niệm thành lập trường, không cần Hạ Tử Hành nhắc nhở, Thần Nhiên xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, "Gửi đường liên kết cho tôi đi."
"Cậu nói xem có khi nào cậu ấy tỉnh dậy sẽ bùng nổ hay không?"
"Bùng nổ thì không đến nỗi, nhưng mà có thể sẽ hoài nghi cuộc đời."
"Hội trưởng, các cậu bỏ phiếu cho Từ Dĩ Niên hết hả?" Nam sinh cùng trang trí trần nhà thấy hai người bọn họ dạt dào hứng thú, tò mò ghé lại hỏi.
Thần Nhiên ừ một tiếng, Hạ Tử Hành cười tủm tỉm hỏi, "Cậu chọn ai thế?"
"Tôi cũng muốn bầu Từ Dĩ Niên," Nam sinh so ra có lương tâm hơn, "Nhưng mà có khi nào anh lớn sẽ mất hứng không?"
"Sao có thể, đây là mọi người tán thành cậu ấy." Hạ Tử Hành hợp tình hợp lý, "Đừng lo, cứ bầu cậu ấy đi, tối nay mọi người cùng nhau chòng ghẹo...À không, cùng xem hoa khôi trường."
-
Màn đêm buông xuống, hội trường ven bờ hồ Phong đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ học sinh tốt nghiệp và các giáo viên, những vị khách được mời cũng lục tục tới bên hồ Phong, không ít học sinh học viện Phong Kiều ở xung quanh dẫn đường.
"Xin chào bạn học, các cậu là học sinh của học viện Phù Diêu phải không?" Nữ sinh nhìn thấy một nam một nữ đang dần đi đến, mỉm cười tiến lên hỏi thăm.
Để tăng cường giao lưu giữa học viện trừ yêu sư và học viện yêu tộc, mỗi năm đến lễ tốt nghiệp học viện Phong Kiều sẽ mời yêu tộc của học viện Phù Diêu cùng đến tham dự. Nam sinh trước mặt thân hình cao lớn, đôi mắt xanh biếc như ngọc phỉ thúy, nữ sinh cao gầy mảnh khảnh, đồng tử và tóc cùng mang màu hồng đào hiếm thấy. Bất kể là khí chất hay diện mạo, hai người nhìn qua đều không giống con người.
Lục Triêu gật đầu: "Có chuyện gì không?"
"Là như vầy, học viện bọn tôi đang bình chọn học sinh tốt nghiệp xuất sắc, mã số học sinh của Phù Diêu cũng có thể đăng ký vào trang web của Phong Kiều, có thể phiền các cậu bình chọn một học sinh được không?" Nữ sinh vừa nói vừa phóng to trang web lên, chỉ chỉ vào một người trong đó, "Là học sinh này nè."
Sầm Đào vốn đang không chút hứng thú nhìn lướt qua ảnh chụp, hai mắt thoắt cái sáng ngời: "Ái chà, đáng yêu quá! Bình chọn cho cậu ấy đúng không?"
Nữ sinh không ngờ chị gái yêu tộc nhìn qua lạnh lùng này lại khéo thế: "Đúng đúng, người thật còn đẹp hơn ảnh nhiều! Nếu được nhiều phiếu, tối nay có thể nhìn thấy cậu ấy lên sân khấu đó!"
Sầm Đào: "Woa!"
Vẻ mặt Lục Triêu khó hiểu không còn gì để nói, chờ nữ sinh đi rồi, hắn đè lại đầu ngón tay Sầm Đào đang chộn rộn không yên, khẽ nghiến răng nói: "Đó là Từ Dĩ Niên."
"Thì làm sao?"
Cứ nhắc đến cái tên này là Lục Triêu lại cảm thấy xui xẻo: "Úc Hoè đối xử với cậu ta thế nào, cậu ta đối xử với Úc Hoè thế nào? Tại sao mấy người Phong Kiều này lại như vậy, trai đểu cũng có thể làm học sinh tốt nghiệp xuất sắc."
Sầm Đào ngoảnh mặt làm ngơ, còn đang thưởng thức tấm ảnh: "Sao anh không nói em biết Từ Dĩ Niên lớn lên trông thế này? Chẳng trách mấy anh chỉ trích cái gì cũng không chỉ trích được diện mạo."
Lục Triêu nghẹn nửa ngày: "....Bề ngoài đẹp mắt thì có ích gì, vẻ đẹp tâm hồn mới là quan trọng nhất!"
Sầm Đào nghịch điện thoại mình một lúc lâu, sau đó vươn tay với Lục Triêu: "Đưa điện thoại của anh cho em đi, em phải bình chọn cho cậu ấy."
Lục Triêu thấy mình và bạn gái nhan cẩu hoàn toàn không cùng tần số, đành phải chịu nhục chịu khổ đưa điện thoại cho cô. Sầm Đào gõ gõ mấy cái, Lục Triêu không nhịn được hỏi: "Em có biết cậu ta với Úc Hoè...."
"Nhờ có anh nhắc tới mỗi ngày, em có thể thuộc nằm lòng việc từng trải của Úc Hoè luôn đó. Người ta cũng đâu có nói ghét Từ Dĩ Niên, anh lo lắng cái gì?" Sầm Đào chặn lại hắn, "Đừng làm phiền em ngắm trai đẹp."
"Ồ." Lục Triêu không nói lại cô, chỉ có thể tủi thân ngậm miệng.
Tám giờ đúng, pháo hoa nở rộ trên không trung học viện. Từng tiếng nổ nặng nề như tiếng sấm, Từ Dĩ Niên giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn màn trời ngập