Chương 51: Nghi Thức Đèn Phong
"Thì làm sao, không được sùng bái anh hả?"
-
Nghi thức Đèn Phong được lưu truyền từ xưa cho đến ngày nay, là phần quan trọng nhất trong lễ tốt nghiệp. Mỗi năm sẽ do học sinh được bình chọn tốt nghiệp xuất sắc tự tay vun đắp lên cây phong vàng, coi đây là ngọn đèn thắp sáng cho rừng phong học viện.
Hai mầm phong vàng cắm rễ ở hai bên sườn sân khấu, trước khi phù phép tan biến, phong vàng không cần đất, cũng không cần nước vẫn có thể sống bình thường, dù cho ánh đèn hội trường nguy nga lộng lẫy, hai gốc cây non vẫn cứ long lanh rực rỡ, cùng nhau toả ra vầng sáng mềm mại.
Thấy Từ Dĩ Niên lên sân khấu, Thần Nhiên trêu: "Tiêu điểm thật nha, hoa khôi trường."
Từ Dĩ Niên trầm mặc ba giây, đột nhiên hỏi: "Cậu có từng nghĩ tới, hoa khôi trường cũng có thể là cậu không."
Thần Nhiên không chút hoang mang: "Ở phương diện này, chắc là tôi không xứng tranh giành với cậu."
Từ Dĩ Niên: "?"
Từ khi điều lệ chung sống hoà bình được ban hành, để thể hiện tình hữu nghị giữa hai giới, nghi thức Đèn Phong mấy năm gần đây cũng sẽ mời học sinh học viện Phù Diêu đến tham dự. Sau khi Tô Đường gọi tên, đại diện học sinh học viện Phù Diêu cũng lên sân khấu, đó là một đôi người yêu yêu tộc. Nam sinh mắt xanh thân hình cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng. Nữ sinh bên cạnh cao gầy mảnh khảnh. Yêu tộc trời sinh làm theo ý mình, hai người từ lúc lên sân khấu không hề che giấu quan sát Từ Dĩ Niên. Khác nhau ở chỗ, sắc mặt Lục Triêu bất thiện, như thể cuối cùng đã gặp được kẻ thù cũ, Sầm Đào lại nhìn chăm chú, hai mắt lấp lánh sáng ngời.
Đôi người yêu này rất nổi tiếng ở học viện Phù Diêu, Thần Nhiên cũng từng nghe thấy mấy lần, thắc mắc hỏi: "Cậu quen bọn họ hả?"
Từ Dĩ Niên cũng rất khó hiểu: "Không quen."
Mầm phong của học viện Phù Diêu nằm ở bên kia sân khấu. Lúc đôi người yêu này đi thoáng qua, Lục Triêu dừng bước lại: "Hoa khôi trường? Thì ra học viện các cậu chọn người dựa vào mặt mũi à."
Từ Dĩ Niên hơi sửng sốt, còn chưa hiểu rõ hắn có ý gì, Sầm Đào cười hì hì hoà giải: "Cậu đừng để ý đến anh ấy, anh ấy lúc nào cũng nói chuyện như vậy."
"...Đừng nghịch." Lục Triêu đè lại bạn gái phá mất ý, lần nữa nhìn về phía Từ Dĩ Niên, ánh mắt khiêu khích, "Nghe nói vun Đèn Phong tốn sức lắm, lát nữa sẽ không đến nỗi một cái lá cũng không mọc lên được đâu nhỉ?"
Mãi đến đi đôi người yêu yêu tộc này đi đến bên kia sân khấu, Từ Dĩ Niên vẫn không nói một lời, Thần Nhiên đang cảm thấy may mà thằng nhóc này hiểu được thế nào là lấy đại cục làm trọng, MC Tô Đường nhẹ nhàng mỉm cười: "Đại diện học sinh đã đến đủ rồi, hãy để phong vàng làm chứng cho tình hữu nghị giữa hai trường___Mời mọi người cùng nhau thắp sáng Đèn Phong!"
Tô Đường vừa dứt lời, Từ Dĩ Niên quay mặt nhìn Lục Triêu, dùng khẩu hình miệng khiêu khích trở lại: "Chờ đó."
Thần Nhiên: "?"
Vòng lá phong đeo trên cổ tay Từ Dĩ Niên toả ra ánh vàng rực rỡ, phù chú trong vòng tay chuyển hoá dị năng thành năng lượng cần thiết cho mầm non phát triển. Cậu vươn tay đến gần cây phong, mầm non lớn bằng bàn tay xoè rộng cành lá, chầm chậm lớn lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Thần Nhiên cũng bắt đầu chuyển dị năng vào.
Bên kia sân khấu, Lục Triêu như quyết tâm phải đè đầu Từ Dĩ Niên xuống, mới bắt đầu đã rót vào rất nhiều yêu lực, mầm phong của hắn và Sầm Đào nhanh chóng cao đến nửa người. Từ Dĩ Niên tranh thủ liếc mắt nhìn đối diện một cái, thấy cây phong nhà mình chỉ cao tới bắp chân cũng không thay đổi vẻ mặt.
Sở dĩ ban đầu nghi thức Đèn Phong quy định chỉ học sinh tốt nghiệp xuất sắc mới được lên sân khấu, cũng bởi vì có một nguyên nhân vô cùng quan trọng: Vun đắp Đèn Phong cần tốn rất nhiều dị năng, liên tiếp không ngừng chuyển dị năng vào vòng tay lá phong. Ngoại trừ thực lực của bản thân, còn đòi hỏi học sinh phải biết linh hoạt khống chế dị năng trong các giai đoạn Đèn Phong phát triển, đây là biểu hiện toàn diện về năng lực cá nhân, chỉ cần học sinh thực lực hơi yếu một chút, rất có thể sẽ không có cách thuận lợi hoàn thành nghi thức. Từ ngày bắt đầu nhìn mặt bỏ phiếu, có rất nhiều "học sinh tốt nghiệp xuất sắc" không may hao hết dị năng đến chóng mặt mắc ói, thậm chí còn có người nôn mửa ngất xỉu.
Thấy Từ Dĩ Niên không vừa đến đã ào ào cho Đèn Phong phát triển, Thần Nhiên hiếm thấy khích lệ một câu: "Giỏi đó, cậu cũng biết thế nào là phát triển bền vững."
Từ Dĩ Niên không nói tiếp, bất chợt hỏi: "Cậu nói xem, nếu hôm nay tôi để cây phong chọc thủng trần nhà, sẽ bị mắng bao nhiêu lần?"
Thần Nhiên: "...."
Như để đáp lại câu này, chờ đến khi cây phong đều đặn lớn đến ngang hông, Từ Dĩ Niên lập tức tăng mạnh năng lực. Chưa đến một phút đồng hồ, cây phong bên phía bọn họ đã vượt xa của Lục Triêu và Sầm Đào.
Lục Triêu bên kia cũng bắt đầu thêm sức, thấp giọng nói gì đó với Sầm Đào, trong chốc lát, cây phong tượng trưng cho học viện Phù Diêu mọc lên kinh người như thể xe chạy trên đường cao tốc. Từ Dĩ Niên với Thần Nhiên cũng vững vàng điều khiển truyền vào dị năng, không muốn tụt lại phía sau lấy một chút nào.
"Đa số Đèn Phong chỉ cần ba đến bốn mét thôi, đây là chiều cao thích hợp nhất." Cây phong hai bên còn đang phát triển, Tô Đường tốt bụng nhắc nhở, mà cả hai vẫn không hề có ý dừng lại, cô cũng nhận ra mùi thuốc súng của hai bên, chần chờ một lát rồi cười nói: "Xem ra mọi người thật sự rất nghiêm túc, đều muốn vun đắp Đèn Phong hoàn mỹ không một khuyết điểm."
Bên dưới thấy tình hình không ổn, phát ra mấy tiếng xì xào bàn tán.
Đôi bên tranh đấu gay gắt, Sầm Đào hao hết yêu lực trước. Cô vốn không quan trọng rốt cuộc cây phong có thể cao bao nhiêu, nhưng thấy Đèn Phong bên kia đang xoè cành duỗi lá, cực kì có xu thế đè đầu nhà mình, lòng háo thắng của yêu tộc lập tức bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trước khi xuống sân khấu Sầm Đào ra lệnh Lục Triêu: "Thắng cho em, không được thua đâu đó!"
Lục Triêu lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề, anh thua ai cũng không thể thua Từ Dĩ Niên."
Người thứ hai bước xuống là Thần Nhiên, hắn hoạt động cánh tay mỏi nhừ: "Tôi không được nữa, cậu cố lên."
Từ Dĩ Niên lau mồ hôi, càng thêm hăng hái: "Đúng dịp, ông đây với cậu ta một chọi một."
Thần Nhiên thấy cậu đằng đằng sát khí, nhắc nhở một câu: "Chủ nhiệm Tần đang nhìn chằm chằm cậu đấy, đừng đi xa quá."
Từ Dĩ Niên qua quýt đáp một tiếng, lực chú ý của cậu đều đặt vào vận chuyển dị năng, Thần Nhiên nói gì cũng từ tai phải lọt qua tai trái. Các giáo viên dưới đài thấy cây phong hai bên không ngừng phát triển, cuối cùng không nhịn được lo lắng hỏi: "Cứ tiếp tục vậy nữa có phải không thích hợp lắm không? Đoạn này kéo dài lâu quá, bầu không khí cũng không thân thiện...."
Vẻ mặt hiệu trưởng do dự, đang định mở miệng, Nguyên Mộ trịnh trọng nói vớ nói vẩn: "Tôi lại cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, để chúng nó mài giũa một chút, tình hữu nghị tự nhiên sẽ cọ ra thôi."
Giáo viên kia còn muốn nói gì đó, Nguyên Mộ nói tiếp: "Vả lại hai bên cũng không có đánh nhau, dựa vào vun đắp Đèn Phong để so tài cũng rất thú vị."
Hiệu trưởng gật đầu: "Cũng tốt."
Càng về sau, vun đắp Đèn Phong càng hao thể lực. Cây phong của Từ Dĩ Niên không thể nhìn ra có đang phát triển hay không bằng mắt thường nữa, đầu ngón tay cậu không kiểm soát được phát ra dòng điện rất nhỏ, nói rõ khả năng điều khiển dị năng đã sắp tới giới hạn.
Lục Triêu hài lòng nhìn cây phong trước mặt cao hơn Từ Dĩ Niên một cái đầu. Vun đắp Đèn Phong gần như hao hết yêu lực toàn thân, ngón tay hắn run rẩy, biết mình đã đến cực hạn rồi liền ngừng truyền năng lực. Lục Triêu nhịn xuống cơn hoa mắt chóng mặt nói với Từ Dĩ Niên: "Không được thì không cần ráng chống đỡ, cậu thấp hơn một chút cũng không mất mặt lắm đâu."
Từ Dĩ Niên đè mạnh cảm giác chóng mặt do dị năng hao tốn quá nhiều xuống, trào phúng trở lại: "Bản thân không được thì nghĩ người khác cũng không được, tôi thấy cậu dứt khoát đổi tên thành không được luôn đi."
Giọng hai bọn họ không nhỏ, giáo viên vừa hỏi lúc nãy theo bản năng nhìn sang Nguyên Mộ, cáo già mỉm cười nói: "Người trẻ tuổi dễ nổi nóng, xung đột vài lời cũng là chuyện bình thường."
"...." Giáo viên nhìn gương mặt tươi cười của Nguyên Mộ, không dám nói câu "Ngài đây là đang xem kịch chứ gì" ra khỏi miệng.
Một khi thả lỏng xuống, cả người Lục Triêu lập tức mất sức, Sầm Đào chạy lên sân khấu đỡ mới có thể đứng vững được. Từ Dĩ Niên lại vẫn chưa kết thúc, Lục Triêu cũng không đi xuống, chỉ đứng sang một bên xem trò vui.
"Thua thì thua, đâu có sao, tình hữu nghị giữa hai trường vẫn vững như kiềng ba chân, tôi sẽ không cười nhạo cậu."
Nghe Lục Triêu châm chọc khiêu khích, Từ Dĩ Niên chợt nở nụ cười.
"Ai thua?"
Cậu không hề giữ lại, truyền hết phần dị năng cuối cùng vào vòng tay lá phong, tán cây vàng cảm ứng được luồng năng lực mạnh mẽ lại lần nữa điên cuồng phát triển, trần nhà cũng không ngăn được Đèn Phong mọc lên, trực tiếp bị chọc thủng ra một vết nứt nhỏ. Tinh vân trang trí tập trung trên trời bị va đến vỡ thành từng mảnh, lộp độp rơi xuống như mưa sao băng.
Tán cây vàng điểm đầy phiến lá tươi sáng rực rỡ, Đèn Phong khổng lồ che khuất mọi thứ phát sáng ở trong hội trường.
Chủ nhiệm Tần vỗ bàn đứng lên: "Từ Dĩ Niên!"
Giữa một mảnh kêu la sợ hãi, Từ Dĩ Niên hơi lảo đảo, suýt nữa thì không đứng vững được. Lục Triêu không ngờ cậu còn có thể điều động dị năng, nét mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc: "Cậu...."
Hắn thật không nghĩ tới, Từ Dĩ Niên còn có bản lĩnh này.
Từ Dĩ Niên quay đầu qua, hất cằm ý bảo cây phong của Lục Triêu, trả lại một câu y như ban nãy: "Thua thì thua, dù sao cậu thấp hơn một chút, cũng không mất mặt lắm đâu."
Yêu tộc tôn trọng sức mạnh, Lục Triêu vốn cũng hơi phục rồi, sau khi nghe xong lại tức đến chóng mặt hoa mắt. Đến khi hắn lấy lại tinh thần, Nguyên Mộ là người vỗ tay đầu tiên, trợn mắt nói nhảm: "Nghi thức Đèn Phong vô cùng xuất sắc! Mầm non tượng trưng cho hoà bình đã lớn lên thành đại thụ che trời, tin rằng tình hữu nghị giữa hai trường cũng mãi trường tồn giống như Đèn Phong."
Bây giờ Từ Dĩ Niên nghe cái gì cũng thấy ong ong ong ong, không nghe vào một câu nói nhảm nào của phó hiệu trưởng. Khắp xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, học sinh Phong Kiều đều đang dạt dào hào hứng: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Đèn Phong chạm đến trần nhà đó! Người anh em bên Phù Diêu chắc đang