Trên đường di quân gặp phải bao nhiêu trở ngại vì địa hình núi hiểm trở.
Có người đã hy sinh, có người bị thương nặng, nhưng dường như chẳng ai quan tâm đến việc đó dù trong lòng chất chứa nhiều đau thương..
Họ ngày đêm tác chiến cho đồng đội, báo tin khẩn cấp khi có việc cần.
Cơ Châu Kiệt - đội trưởng và là trung tướng của một đại đội lớn.
Tuy nhiệm vụ lần này không phải anh nhận trách nhiệm, nhưng anh vẫn quyết đi cùng với Lã Phi Hồng.
Lúc đầu, thấy ý định đó, mọi người hết sức ngăn cản nhưng anh vẫn một mực phải thực hiện.
Nghe tin Lã Phi Hồng đi theo cánh quân phía Tây bị quân giặc mai phục rồi giết, Cơ Châu Kiệt không khỏi bàng hoàng dẫn các đồng đội của mình rẻ hướng khác nhằm tránh sự chú ý của địch.
Đúng như anh dự đoán, bọn Nhật lùng sục những lối mòn mà đoàn quân đã đi qua, nhưng may thay vừa kịp lúc thay đổi.
"Trung tướng, khuya thế này rồi cậu nên vào nghĩ ngơi đi, ngày mai còn tiếp tục lên đường"
Lục Cẩm Tiêu - người đứng đầu doanh trại và là người khởi xướng ra nhiều cuộc biểu tình vì dân tộc.
Thấy Châu Kiệt ngồi một mình dưới đốm lửa trại cắm dở, anh thì thào.
"chỉ huy, anh cũng chưa ngủ sao?"
Tay phải Cẩm Tiêu vỗ nhẹ lên vai anh rồi thong thả ngồi xuống.
"cậu đang tự trách về cái chết của Lã Phi Hồng đúng chứ?"
Anh không nói gì, chỉ nhìn vào ngọn lửa đang cháy rực trước mắt mình.
Rõ là có thể cứu nguy cho cả hai, nhưng anh không nghĩ rằng quân địch lại lanh trí hơn anh tưởng.
Mất đi một cánh tay đắc lực, một người bạn tốt, một đồng đội bao năm, lẽ nào anh không đau lòng sao?
"cậu vẫn thường xuyên biết tin về cha mình? Mọi người truyền tay nhau rằng ông ấy đang cấu kết với bọn Nhật..."
Thật ra, Lục Cẩm Tiêu không muốn nhắc đến việc này dù biết bao nhiêu người hằng ngày vẫn rỉ tai nhau rằng Cơ Châu Kiệt là một phần của bọn phản quốc trà trộn vào quân đội nhằm lật đổ từ bên trong.
"ông ấy đã từ mặt tôi lâu rồi" - anh cười như không.
Hai chữ "từ mặt" này nghe thì có vẻ đơn giản, nói ra bao nhiêu lần vẫn không sao, nhưng thật chất, nó như vết dao cứa nhẹ đi nấm ruột của mình.
Đây là một trong những minh chứng cho việc phải chọn cái nào giữa những lựa chọn nào.
Tiếng nổ bụp bụp của gỗ cháy trong ngọn lửa kia như làm không gian bớt sự yên ắng, có thể nghe cả tiếng dế kêu rinh rích trong những bụi cây xung quanh.
Cẩm Tiêu không biết phải nói gì, đành buông lời an ủi.
"miễn là bản thân cậu thấy việc mình làm là đúng"
"ông ấy không chấp nhận việc gia đình có một người *ngoại tộc*"
"Ngoại tộc?"
Vẻ mặt Cẩm Tiêu khá ngạc nhiên khi nghe anh nói 2 chữ này
"chẳng biết phải nói như thế nào nhưng trong mắt của ông ấy, tôi chính là đứa trẻ ngoại tộc đó, dù làm cách nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể nào so sánh được với anh hai của mình"
Cả hai người đàn ông đều im lặng trong màn sương lạnh giữa bầu trời đêm đầy sao.
Có lẽ, mỗi người đều có một nỗi khổ riêng của chính mình, chẳng qua là họ không thể biết cách giải tỏa nó bằng lời mà thôi.
**
Hôm nay đã là ngày thứ 3 trong tổng 60 ngày mọi người được về phép.
Đây là một kì nghĩ dài, rất dài đối với Hà Nhiêm Ấn.
Vì thế, hầu hết thời gian anh đều