Mấy ngày nay, tình hình các tỉnh lân cận không mấy khả quan.
Mọi người đồn đoán rằng bọn Nhật mượn cớ làm ăn rồi trà trộn vào dân buôn.
Dù tin tức chưa được xác nhận nhưng gây hoang mang cho mọi người không kém.
Đứng trên phương diện của Đất nước, anh đặt quyển sách đang đọc dở xuống bàn sau khi nghe thấy tin tức như vậy.
Ban đầu, với sự nhạy cảm trong chính trị, anh không chắc có phải chuyện chỉ đơn giản là thế? Hay còn ẩn tình gì đó phía sau?
"đã điều tra hết các nơi?"
Cảnh sát viên nghiêm mặt trả lời với giọng điệu chắc nịch
"vâng thưa Đại soái, những tin tức vừa rồi được báo cáo về hoàn toàn là những tin của các tỉnh lân cận.
Bây giờ họ đang rất lo sợ, nhưng chúng tôi đã điều động một số chiến sĩ đến đó để theo dõi cập nhật thêm tình hình rồi"
"ngoài những điều đó ra, còn có gì khả nghi không?"
Tay anh xoay nhẹ chiếc muỗng trong tách cà phê nóng, mùi hương nồng nàn lan tỏa ra xung quanh.
Người cảnh sát viên đó tìm trong túi ra một mảnh giấy có ký hiệu "X" rồi đưa cho Hà Nhiêm Ấn.
"Đại soái, một số nơi có để lại mảnh giấy này, nhưng không phải nơi nào cũng có..."
"nghĩa là...?" - anh cầm lấy mảnh giấy rồi nhìn ngang dọc, những ẩn khúc trong đầu bắt đầu lần theo manh mối.
"chỉ các bộ trưởng hoặc các thương lái buôn mới có mẫu giấy này được dán, còn lại thì không thấy gì"
Từ những "chứng cứ" sắt thép đó, quả là không lần vào đâu được! Chẳng lẽ Trương Lệ Tường cũng mang một danh phận nào đó trong "hội"?
"được rồi! Về nghĩ ngơi đi"
Lúc anh rời khỏi đồn cảnh sát cũng là lúc mặt trời đã nằm xuống núi.
Ngoại trừ việc này, anh không còn hứng thú với những việc khác.
Nhưng hôm nay đã là khá sớm so với thường ngày rồi, vì hôm nay Hà gia có tiệc chào mừng cha anh trở về.
Ngồi trên xe, lại tiếp tục đi qua những con đường cũ, lại những âm thanh quen thuộc, nhưng nơi này dường như không phù hợp với tuýp người như anh thì phải.
Bỗng nhiên, phía trước mặt có một bóng đen chạy qua thật nhanh, nhưng làm sao có thể qua mặt được sự nhạy bén trong đôi mắt tinh anh của "Đại soái" ở đây! Anh thấy người đó mặc trang phục đen, khăn che hết khuôn mặt vừa rồi đang cố gắng trèo lên mái nhà của ông chủ xưởng may - Cơ Trinh.
Có chuyện này nữa sao? Hành tung bí mật như vậy chắc chắn không phải người tốt, hoặc đang có âm mưu gì đó mới hoạt động âm thầm.
Lập tức, anh cho xe về trước, còn anh, lần theo dấu vết vừa thấy.
Không một tiếng động vào bên vách tường được trèo lên.
Vậy "người áo đen" đó đi bằng cách nào? Trong khi đây là vách tường kín? Khoan đã, có vết máu?!
Anh ngồi khụy gối xuống nhìn vết đỏ trên đất.
Đúng là vết máu thật! Nó vẫn còn mới, vậy chắc rằng tên đó đi không xa, hoặc đang ẩn nấp ở đâu đó! Chẵng lẽ là một cuộc ẩu đã lẩn nhau? Không, nếu là ẩu đã thì cần có rất nhiều người.
Vậy thì....!
Phía trước anh nghe thấy có tiếng của một ai đó.
Vội vàng đi ra thì lại thấy một người "quen".
"anh cũng ở gần đây sao?"
Là Trương Lệ Tường đứng trước mặt anh.
Hôm nay cô lại đẹp hơn hôm qua nhiều, vẻ đẹp mĩ miều nằm dưới ánh trăng sáng, không hổ danh là người đẹp nhất nơi đây.
Khoan đã! Cùng một lúc tại sao Trương Lệ Tường xuất hiện kịp thời như vậy? Anh bắt đầu có dấu chấm hỏi trong đầu.
"không..."
"anh...tìm ai?"
"không...không có gì" - đôi mắt anh vẫn quan sát xung quanh nhưng tâm thế vẫn giử được sự bình tĩnh.
"chúng ta gặp nhau thật trùng hợp"
Cô ấy đang chuẩn bị đi đâu thì phải, nghe mọi người nói với nhau, ngoài giờ hát ở phòng trà