Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1187


trước sau

Chương 1187:

Ánh mắt Độc Xà lập tức trở nên lạnh lếo: “Cậu muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi sao?”

Lời nói vừa dứt, anh ta đã trực tiếp giáng một nhát dao xuống cánh tay Lâm Thu Linh.

Máu tươi lập tức bản ra tán loạn.

“A…” Lâm Thu Linh phát ra một tiếng hét thảm thiết, ánh mắt kinh hoàng nhìn cánh tay đầy máu của mình.

Làm sao bà ta cũng không ngờ Độc Xà nói ra tay thì sẽ lập tức ra tay như vậy.

Sau đó, bà ta vội vàng gào to về phía Diệp Phi: “Diệp Phi, cái tên phế vật này, mày muốn hại chết tao sao?”

“Thật ra thì anh có thể chém thêm mấy dao nữa”

Gương mặt Diệp Phi không hề thay đổi: “Thậm chí tôi còn hy vọng anh có thể giết chết bà ta trong một nhát”

Lâm Thu Linh tức điên lên: “Diệp Phi, mày nói vậy là có ý gì?

“Một người phụ nữ lớn tuổi như bà, một năm qua, cả ngày đều làm nhục tôi, đánh chửi tôi, bây giờ chính là lúc tôi phản kháng rồi”

Giọng nói Diệp Phi vô cùng lạnh lùng: “Tôi và Đường Nhược Tuyết đã không thể nào phục hôn được nữa, trong lòng tôi chỉ muốn bà chết thật sớm mà thôi”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh quét nhìn xung quanh, tìm kiếm sơ hở của Độc Xà.

Đáng tiếc Độc Xà quá xảo quyệt, không chỉ kéo dãn khoảng cách mà còn ẩn núp phía sau Lâm Thu Linh.

Lâm Thu Linh vô cùng bi thảm: “Diệp Phi, mày muốn tao chết sao? Tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Ánh mắt Độc Xà lạnh như băng nhìn chăm chằm vào Diệp u hận bà ta như vậy, sao lại còn đến đây cứu bà ta “Ai nói với anh tối đến đây để cứu bà ta?”

Diệp Phi nhìn Lâm Thu Linh rồi khẽ cười: “Tối nay tôi đến đây, một là để giết sạch các người trong âm thầm, hai là muốn thuận tay giết chết cả bà ta”

“Bây giờ anh dùng bà ta để uy hiếp tôi, trùng hợp cũng chính là điều tôi mong muốn”

“Ra tay đi”

Anh bày ra dáng vẻ không thèm để ý đến sống chết của Lâm Thu Linh.

Trong ánh mắt Độc Xà thoáng chút do dự: “Cậu cảm thấy tôi sẽ tin tưởng lời cậu nói sao?”

“Diệp Phi khốn kiếp, mày quá độc ác rồi đấy”

Lâm Thu Linh hét lớn lên: “Làm sao tao lại đi nuôi một tên ăn cháo đá bát như mày chứ, không chỉ làm hại tao bị bắt cóc mà còn muốn mượn dao giết người lấy mạng tao nữa”

“Tao nói cho mày biết, nếu như tao chết thì cho dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu”

“Tao thề, cả đời này mày cũng đừng nghĩ đến chuyện phục hôn cùng với Nhược Tuyết”

Bà ta giơ nanh múa vuốt về phía Diệp Phi giống như muốn xé xác anh ra vậy.

Độc Xà khẽ nheo mắt lại, anh ta cảm nhận được Lâm Thu Linh thật sự hận thấu xương Diệp Phi.

Như vậy thì thứ nhất, người này thực chất không có bao nhiêu ý nghĩa với Diệp Phi cả.

Tuy nhiên lúc này Độc Xà cũng không tin tưởng cho lắm, anh ta vẫn cố chấp nắm lấy sống chết của Lâm Thu Linh trong tay.

“Diệp Phi, đừng thử thách tính nhãn nại của tôi. Còn ba giây cuối cùng đấy, nếu như cậu không tự mình phế một tay thì tôi sẽ giết chết bà ta”

Anh ta lại đâm thêm một nhát vào eo Lâm Thu Linh.

Lâm Thu Linh lại hét lên một tiếng thảm thiết, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cơn đau đớn khiến bà ta không thể kêu lên thành tiếng.

“Toàn bộ các người hãy lên đường hết đi”

Diệp Phi khế run Ngư Trường Kiếm, bước chân tiến về phía trước.

Sắc mặt ba tên sát thủ lập tức thay đổi, rối rít bắn tên ra.

Thế nhưng kết quả lại bị Diệp Phi né tránh được, toàn bộ đều bắn vào vách tường cách đó không xa, nổ ra từng hố lửa nhỏ.

Trong cơn khói bụi dày đặc kia, Diệp Phi thẳng tay chém giết, bọn họ cũng không lui về phía sau mà trực tiếp rút dao xông lên.

Độc Xà quát một tiếng chói tai: “Giết chết Diệp Phi”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện