Chương 1188:
Lời nói của anh ta còn chưa dứt thì lập tức nhìn thấy những người vừa rồi còn đằng đằng sát khí, bây giờ đã trào máu ngã xuống đất.
Hoàn toàn không có tiếng động đánh đấu lẫn nhau, chỉ có duy nhất trước khi chết đã vang lên một tiếng kêu thảm thiết, vọng khắp cả căn phòng.
Dao trên tay cũng rơi hết cả xuống đất.
Lâm Thu Linh khiếp sợ không thôi, không ngờ tới Diệp Phi lại lợi hại như vậy.
Diệp Phi không hề dừng lại, cả người chợt lóe lên xông tới trước mặt Lâm Thu Linh.
“Tên nhóc kia, đi chết đi!”
Độc Xà thấy vậy bèn nheo mắt lại, không ngờ Diệp Phi thật sự dám xông lên.
Anh ta hô lên một tiếng, tay trái nhấc lên lộ ra cổ tay và bàn tay đều màu đen.
“Vèo…” Một loạt ngân châm được phun ra.
Ùn ùn kéo đến, sát ý vô cùng ác liệt.
“Ầm…” Diệp Phi lo lắng đó là Hồng Liên Nộ Tiễn nên sắc mặt khế thay đổi, chạy lui về phía sau.
Độc châm lần lượt bắn ra, toàn bộ đều hướng về phía Diệp Phi.
Kế đến là ba mũi châm độc, tay phải của Diệp Phi vung Ngư Trường Kiếm lên chém hết toàn bộ xuống đất.
“Đi chết đi”
Thấy Diệp Phi có thể tránh thoát hàng loạt mũi kim châm như thác đổ, trong lòng Độc Xà không ngừng run lên, nhanh chóng nảy sinh suy nghĩ muốn chạy trốn.
Nếu không tối nay, anh ta nhất định sẽ chết ở đây.
Diệp Phi quá mạnh mẽ.
Kế đến, anh ta khẽ run tay phải, chủy thủ đâm vào lưng Lâm Thu Linh.
Cho dù Diệp Phi có quan tâm Lâm Thu Linh hay không, Độc Xà vẫn muốn giết bà ta để giao phó Hợi Trư Đại Nhân.
“Vèo…” Diệp Phi hơi thay đổi sắc mặt, cầm một loạt dao lên nhanh chóng vọt đến trước mặt Lâm Thu Linh.
Ánh đao chợt lóe.
“Phốc!”
Một tiếng động chói tai vang lên, tất cả động tác đều đột ngột bị đình trệ, dường như mọi hành động trên thế giới
Diệp Phi dán sát lên người Lâm Thu Linh.
Toàn thân Lâm Thu Linh căng cứng, Độc Xà cũng giống như bị đông cứng vậy, chủy thủ đang đâm vào người Lâm Thu Linh không hề động đậy.
Diệp Phi nắm lấy con dao kia, xuyên qua bụng Lâm Thu Linh mà đâm thẳng vào tim Độc Xà.
Độc Xà khó tin nhìn mũi dao, làm sao anh ta cũng không ngờ được Diệp Phi lại có thể giết chết mình như vậy.
Anh ta đang núp phía sau Lâm Thu Linh mà?
Chẳng lẽ Diệp Phi thật sự không quan tâm đến sống chết của Lâm Thu Linh sao?
” Sau khi Độc Xà chết không nhắm mặt ngã xuống, phía cửa gỗ rách nát lại bị một nhóm người xông vào.
Diệp Phi quay đầu lại thì nhìn thấy đám người Đường Nhược Tuyết và Uông Kiều Sở đi vào.
“Diệp Phi…” Nhìn thấy cảnh tượng Diệp Phi đâm xuyên qua người Lâm Thu Linh, trong nháy mắt gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết đã trắng bệch…
Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết xuất hiện, Diệp Phi buông lỏng tay ra, ngón tay nhuốm máu.
Lâm Thu Linh lảo đảo lui lại, máu không ngừng chảy ra từ vết thương bị con dao nhọn đâm vào bụng, tràn ra mặt đất thành một mảng đỏ tươi.
Lâm Thu Linh không kêu la thảm thiết, bà ta nhìn chằm chằm con dao đang cắm trên bụng mình, cả người lạnh, trong mắt hiện lên chút khủng hoảng.
Bà ta cảm nhận được hơi thở của thần chết.
“Diệp Phi… Mày…” Người Đường Nhược Tuyết run rẩy không kiểm soát được, mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, nghỉ hoặc, ngạt thở và cả đau lòng.
“Nhược Tuyết, cậu ta muốn mẹ chết, cậu ta muốn mẹ chết”