Chương 1507:
“Cậu chính là Diệp Phi Lúc này người đàn ông đầu hói to béo được đám nam nữ vây quanh đi từ phía sau lên.
Đôi giày da của ông ta gõ lên rrền đất, bước từng bước, có vẻ rất nghênh ngang kiêu ngạo.
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, hỏi: “Ông là ai?”
“Đây là chủ tịch tỉnh Đường và cũng là trụ cột của Đường Môn. Ông ấy là người chuyên giám sát Dương Kiếm Hùng và cũng là người mà tôi mời đến đây.
để chủ trì công lý: Tạ Thanh Vân nở nụ cười rất có hàm ý: “Đúng vậy, chủ tịch tỉnh Đường cũng là người sắp xếp Dương Kiếm Hùng đi học tập ở cuộc họp”
Ông ta cố gắng chỉ ra địa vị của chủ tịch tỉnh Đường ngang vai ngang vế với Dương Kiếm Hùng, để Diệp Phi từ bỏ ý định cầu cứu Dương Kiếm Hùng.
Diệp Phí cười: “Tôi còn tưởng là cái người nào đó tên Viên Huy Hoàng đích thân đến chứ”
Tạ Thanh Vân làm vẻ mặt khinh thường: “Cậu Hoàng trăm công nghìn việc, đâu có thời gian rảnh rỗi để đạp lên cái tên thấp hèn như cậu?”
“Diệp Phi, tôi nói cho cậu biết”
Đạo diễn Lôi bổ sung thêm một câu: “Bây giờ chỗ dựa của cậu đã không giúp được cậu nữa rồi, không tin cậu cứ gọi báo cảnh sát thử xem, xem cảnh sát sẽ còn giúp cậu nữa không?”
Mấy nữ ngôi sao cũng thẳng lưng ưỡn ngực, nhướn mày nhìn Diệp Phi.
“Cảnh sát chưa từng thiên vị tôi, bọn họ chỉ đang giải quyết việc chung mà thôi Diệp Phi cười: “Nếu như Dương Kiếm Hùng thật sự bao che tôi thì sao các ông lại được ngao du nửa ngày trong đôn? Các ông sớm bị tống vào trong tù kiểm điểm mười lăm ngày rồi”
“Diệp Phi, cậu đừng nói những lời vô dụng nữa”
Chủ tịch tỉnh Đường chắp hai tay sau lưng và đi đến trước mặt Diệp Phi, ánh mắt như đang nhìn từ trên cao xuống.
“Cậu Hoàng là bạn cũ của tôi, ông Vân là bạn của tôi và tôi cũng rất thích xem phim của đạo diễn Lôi”
“Những nữ ngôi sao mà công ty Tây Sơn đưa đến..”
Ông ta nói được một nửa thì phát hiện ra mình lỡ lời, vì vậy vội vàng
“Nếu như đạo diễn Lôi bị cậu đánh ra như vậy, phim trường bị cậu gây ra tổn thất nặng nề, bản vẽ của ông Hoàng cũng bị cậu xé nát. Có phải cậu nên giải thích với tôi về những việc này hay không?”
Chủ tịch tỉnh Đường nhìn Diệp Phi bằng đôi mắt lạnh lùng, lời nói không nặng nề nhưng lại mang đến cảm giác ÿ thế ức hiếp người.
“Giải thích cho ông?”
Diệp Phí cười: “Được, tôi nói. Tôi nên giải thích cho ông cái gì đây?”
Chủ tịch tỉnh Đường này xem ra rất có năng lực, còn là người trong Đường Môn. Nhưng đối với Diệp Phi mà nói vẫn chưa đủ để ra mặt cho Tạ Thanh Vân được.
“Giải thích như thế nào?”
“Hơn ba trăm tỷ, ba lần đập đầu, năm ngón tay rồi xin lỗi ông Vân và mọi người”
Chủ tịch tỉnh Đường nhếch khóe miệng cười lạnh lùng: “Nếu như cậu không đồng ý, tôi đành mời cậu quay về từ từ thương lượng bàn bạc”
Ông ta vừa dứt lời, hơn chục người đàn ông mặc đồng phục đi lên phía trước. Đôi mắt ai cũng sắc bén, khí thế hùng hổ, bày ra tư thế có thể bắt Diệp Phi bất cứ lúc nào.
Diệp Phi khẽ than lên: “Ông Đường, ông muốn lấy thế đè người sao?”
“Đúng vậy, chính là lấy thế đè người”
Đạo diễn Lôi phun ra một câu rồi nóng nảy đi lên: “Cậu có thể đưa Dương Kiếm Hùng ra, chúng tôi cũng có thể đưa chủ tịch tỉnh Đường ra. Bây giờ chúng tôi đang áp đảo anh, thế nào?
“Một tên bác sĩ nhỏ bé mà cũng dám thách thức chúng tôi hết lần này đến lần khác, cậu tưởng cậu là ai?”
“Ngông cưồng à, tiếp tục ngông cưồng đi. Chẳng phải trước kia cậu ngông cuồng lắm sao?”
“Còn chèn ép cả tập đoàn Tây Sơn, ra tay đánh người, bắt người ta quỳ xuống. Chẳng phải cậu lợi hại lắm sao?”