Chương 1508:
“Nào, nào, nào, cậu thử đánh tôi lần nữa xem?”
Đạo diễn Lôi lại đưa gương mặt ra, ông ta không tin, Diệp Phi dám đánh mình trước mặt chủ tịch tỉnh Đường và mọi người sao?
Ông ta đang làm cho anh nhục nhã, muốn làm nhục Diệp Phi trước mặt mọi người, làm cho Diệp Phi khó xử bối rối.
Sau đó, ông ta sẽ bảo người đánh Diệp Phi.
Ông ta muốn xem xem, ngày hôm nay Diệp Phi dám động tay hay không?
Vài nữ ngôi sao nhìn chäm chảm vào Diệp Phi, nghĩ xem Diệp Phi còn dám động tay hay không?
Diệp Phi cười nhìn đạo diễn Lôi Nhìn thấy Diệp Phi đưa ánh mắt nhìn mình, đạo diễn Lôi lại đi gần anh hơn và nở nụ cười lạnh lùng.
“Nào, nào, nào, có gan thì cậu lấy cái kiêu ngạo lúc trưa của cậu ra để..”
“Bốp!”
Diệp Phi vung một cái tát xuống thật mạnh.
tiếng cực lớn vang lên, đạo diễn Lôi kêu thảm lên một tiếng, máu mũi máu miệng phun ra rồi ngã nhào xuống những người nam nữ ở phía sau.
Mọi người hỗn loạn.
Những nữ ngôi sao kêu lên một tiếng, gương mặt vô cùng kinh hoàng.
Tạ Thanh Vân và mọi người cũng sững sờ Diệp Phi thật sự dám động tay?
Chủ tịch tỉnh Đường cũng sững sờ, ông ta hoàn toàn không ngờ Diệp Phi thật sự đánh đạo diễn Lôi, lại còn đánh trước mặt ông ta?
Ông ta lập tức nổi lửa giận ngút trời.
Anh làm như vậy chẳng phải coi ông ta là đồ trang trí sao?
“Láo xược!”
Chủ tịch tỉnh Đường trầm giọng: “Diệp Phi, cậu coi tôi đã chết rồi sao?”
Ông ta mắng như vậy, hơn chục người cũng ồn ào tiến lên phía trước, đăng đăng sát khí vây quanh Diệp Phi Diệp Phi phủi đôi tay của mình, mở miệng nói: “Là đạo diễn Lôi cầu
“Diệp Phi Cậu chọc giận tôi rồi đấy!”
Chủ tịch tỉnh Đường lôi ra một khẩu súng: “Hậu quả rất nghiêm trọng. Bây giờ tôi sẽ bắt cậu, nếu như cậu dám phản kháng thì đừng trách tôi răng viên đạn này không có mắt”
Hôm nay ông ta không đạp đổ Diệp Phi thì không chỉ không có cách nào.
giải quyết được, sau này cũng không thể nào gặp người trong giới, càng sẽ bị con cháu của Đường Môn cười nhạo.
Những người mà ông ta đưa đến cũng đang gào khóc đi về phía ông.
Đạo diễn Lôi và đám người đó vội vàng lùi về phía sau, tránh để đạn bay về phía mình.
“Chủ tịch tỉnh Đường, nếu như ông muốn đôn đốc thì cần phải phân biệt được phải trái, bảo vệ công bằng chính trực”
Lúc này một tiếng cười duyên vang lên, sau đó Tống Hồng Nhan đi từ phía sau ra, trên tay còn căm một chén rượu vang đứng bên cạnh Diệp Phi.
“Ông ỷ thế hiếp người, làm xăng làm vậy, không để ý đến hình tượng như vậy thì chẳng phải không tốt sao?”
Nghe thấy sự khuyên bảo của Tống Hồng Nhan, chủ tịch tỉnh Đường vừa mới nổi nóng lại thầm nuốt nướng bọt.
Sau đó ông ta đã bình tĩnh trở lại, mở miệng nói với giọng kỳ quái.
“Tôi tưởng là là ai ngạo mạn lên tiếng, hóa ra là tổng giám đốc Nhan danh tiếng lừng lẫy”