Chương 1524:
Cô ta nở nụ cười điềm tĩnh: “Nên khi nghe tin anh ấy xảy ra xung đột với tuần sứ Diệp, tôi liền tức tốc chạy vội tới, không ngờ là vẫn chậm mất một bước”
“Anh em cô tình cảm thật”
Diệp Phi tỏ ra khen ngợi, rồi anh bật cười thành tiếng”Yên tâm đi, tôi với anh ấy sẽ không xảy ra xung đột nữa đâu”
“Cảm ơn anh”
Viên Thanh Y dịu dàng thanh tú, nhìn Diệp Phi và mỉm cười.
“Tuần sứ Diệp, không biết buổi trưa có tiện không? Tôi muốn mời anh dùng bữa trưa”
Cô ta nghiêng tay đưa về phía chiếc ô tô Lincoln, “Mong anh nế mặt”
“Ui da..”
Thế nhưng Diệp Phi chưa kịp trả lời thì Viên Thanh Y đang hơi nghiêng mình bồng biến sắc, chân trái mềm nhữn, ngã nhào xuống đất một cách mất tự chủ.
Cảm giác đó giống như thể bước hụt vậy.
Diệp Phi nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy người Viên Thanh Y: “Cô không sao chứ?”
“Không hề gì, bệnh cũ ấy mà”
Viên Thanh Y giậm mạnh chân lấy sức rồi khẽ cười “Hồi nhỏ bị người ta trêu đùa, một chân bị đông cứng trong tuyết, để lại chút di chứng, nhưng không có gì đáng ngại, giậm chân mấy cái là ổn”
Tuy lời cô ta nói ra nhẹ bảng nhưng Diệp Phi có thể cảm nhận được sự bất lực của cô nhóc bé nhỏ bị cả đám trẻ tỉnh nghịch bắt nạt, còn vùi chân cô ta xuống tuyết.
“Không phải vấn đề nhỏ đâu”
Diệp Phi đưa tay bắt mạch, và nắm rõ được vấn đề của Viên Thanh Y một cách nhanh chóng. Anh đỡ cô ta ngồi vào ghế sau chiếc xe Lincoln rồi chuyển hai chân của cô ta ra ngoài Không đợi Viên Thanh Y kịp có bất cứ phản ứng gì, Diệp Phi đã ngồi xuống tháo giày của cô ta ra, cầm bắp chân mịn màng của cô ta đặt lên đầu gối mình.
“Chân cô từng bị đông cứng và còn có triệu chứng bị tiêu cơ
Diệp Phi dùng tay xoa nắn phần mắt cá chân của cô ta.
‘Viên Thanh Y vội vàng lên tiếng: “Tuần sứ Diệp, làm thế này sao được…”
“Không sao, lần trước cô đã giúp tôi, lần này tiện thể tôi chữa cho, coi như.
hòa Ngón tay của Diệp Phi trượt chân bắp chân cô ta để kiểm tra.
“Không chữa trị kịp thời thì vài ba năm nữa, cô chẳng đủ sức giậm nối chân đâu, chắc phải dùng đến nạng đấy”
‘Viên Thanh Y thốt lên kinh ngạc: “Ôi, nghiêm trọng thế sao? Tôi từng đi khám, bác sĩ nói không nguy hiểm, chỉ cần giữ ấm là được”
“Giữ ấm chỉ chữa được ngọn, không chữa được tận gốc”
Diệp Phi khế cười: “Bắt buộc phải duỗi ra, nếu không để co lại thành đống thì không chỉ một bên chân mà còn đau đớn dày vò lắm”
Tiếp đó, anh cũng không đợi Viên Thanh Y lên tiếng mà đã đỡ lấy chân Viên Thanh Y, bắt đầu từ gót chân hướng lên, từ từ ấn xuống.
Khoảnh khắc bị chạm vào lòng bàn chân, Viên Thanh Y nín thở.
Trộm nhìn Diệp Phi mấy lân, nhưng anh không hề ngó ngang ngó dọc, gương mặt không mảy may toát lên vẻ xấu xa.
Bàn tay thật thà chất phác lúc nắn bóp, khi ấn huyệt làm cho bàn chân trái dần trở nên ấm áp hơn.
Dẫu Viên Thanh Y mím chặt môi, cố gắng chịu đựng nhưng khuôn mặt thanh tú vẫn không khỏi đỏ bừng lên.
Năm phút sau, Diệp Phi ung dung thu tay lại.
Viên Thanh Y mướt mồ hôi, cảm thấy chân mình chưa từng dễ chịu đến vậy, cùng một lưỡng sức mạnh khó tả đang cưồn cuộn.