Nếu không người ngoài biết được mình thoát nạn là nhờ: Triệu Đông Dương, mà trong khi chồng mình thì không làm được cái gì như vậy thì mặt mũi Diệp Phi để ở đâu cơ chứ?
Ai biết Diệp Phi lại đi tới con đường này cơ chứ.
Diệp Phi cũng không nói nhiều chuyện Trần Tiểu Nguyệt đổi trắng thay đen, cũng không giải thích với Đường Nhược Tuyết, nếu như Đường Nhược Tuyết thật sự yêu anh thì tại sao lại không muốn tìm ra chân tướng cơ chứ?
Đột nhiên anh cảm thấy đây chính là một cơ hội vô cùng tốt để ly hôn.
“Nhược Tuyết, tôi không xứng với cô.
”
Diệp Phi nhìn Đường Nhược Tuyết nói: “Chúng ta ly hôn đi.
”
Ánh mắt của Triệu Đông Dương và Triệu Hiểu Nguyệt đồng thời sáng lên.
“Ly hôn?”
Đường Nhược Tuyết nghe được tin tức này liền bùng nỏ: “Diệp Phi anh đây là thẹn quá hóa giận sao?”
“Bị người ta nhìn thấu liền đem chuyện ly hôn ra để bảo vệ tôn nghiêm đáng thương của mình sao?”
“Ban nãy tôi đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi là đừng có nhắc tới chuyện ở Caesar Palace nữa chính là để bảo vệ sự tôn nghiêm đáng thương và yếu ớt của anh.
”
“Thế nhưng anh một chút cũng không hiểu tâm tư của tôi, lại còn một mực muốn tìm cho ra chân tướng nữa chứ, kết quả thì sao tự mình tát vào mặt mình liền không chịu nỗi sao?”
“Diệp Phi anh có thể trưởng thành một chút, hiểu chuyện một chút có được không? Đừng làm ra những hành vi ấu trĩ như giả vờ bị đụng hay là chuyện như hôm nay nữa được không?”
“Ly hôn, chỉ có Đường Nhược Tuyết tôi mới được nhắc tới, anh không có tư cách nói đến chuyện ly hôn.
”
Cô vô cùng thương tâm nhìn Diệp Phi: “Anh đừng nói anh không nhớ hiệp định kết hôn khi đó của chúng ta.
”
*Tôi biết, chỉ là tôi cảm thấy hai ta đều đau khổ như vậy còn không bằng giải thoát cho nhau đi.
”
Diệp phi vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Tôi hy vọng sự ra đi của tôi khiến cho cô và Đường gia được thoải mái hơn một chút.
”
“Nhược Tuyết, nghe thấy không, nghe tháy không là ly hôn đó.
”
Triệu Hiểu Nguyệt cũng kêu lên: “Nhược Tuyết, anh