Năm giờ chiều, tầng 3, văn phòng chủ tịch, Thương hội Tử Hải.
Ngồi trên ghế chủ tịch, Diệp Phi vừa ăn dưa hấu ướp đá vừa nhìn toàn cảnh trong phòng, ung dung, bình tĩnh như chính nhà của mình.
Sau một trận đánh đấm kịch liệt, Diệp Phi không cảm thấy mệt mỏi chút nào, còn cảm thấy dễ chịu.
Ngọn lửa do quả nhân sâm kia mang đến cuối cùng cũng không còn làm anh khó chịu nữa.
Đối diện với anh là vài nữ thư kí của Thương hội Tứ Hải.
Các cô vừa sợ hãi vừa rót tràn gọt dưa hấu, tách hạt dưa hấu cho Diệp Phi.
Các cô tận mắt nhìn thấy trận đánh vừa rồi của Diệp Phi, lúc đầu còn khinh thường, chế giễu sau đó bị Diệp Phi làm cho không biết thế nào.
Hiện tại, các cô gái đối với Diệp Phi đầy tôn kính cùng nịnh not.
Nếu như Diệp Phi muốn, các cô có thể chạy tới ôm ấp anh bắt cứ lúc nào.
Nhưng Diệp Phi không có để ý tới bọn họ, ánh mắt rơi vào đại đảo Quan Công ở trong góc.
Đây là một cây đao cao ba mét hơi cũ, được treo trên tường, mũi dao sáng bén vô cùng.
Diệp Phi có thể nhìn thấy một vài tia màu đỏ ở trên đó.
Là huyết khí.
“Diệp huynh đệ, lũ khốn Hoàng Đông Cường đã nhận lúc chúng ta đang đánh nhau đã chạy mất từ cửa sau”.
Lúc này, Hoàng Chấn Đông từ ngoài cửa chạy vào, lau mồ hội trên trán nói:
Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi lập tức cho người đi bắt bọn họ Trận đành ngày hôm nay là do Hoàng Đông Cường gây ra, Hoàng Chân Đồng đương nhiên muốn giao Hoàng Đông Cường cho Diệp Phì giải quyết, nếu không chỉ sợ anh ta lại bị đánh cho sứt đầu mè trắng Hơn nữa, anh ta thực sự tức giận với Hoàng Đông Cường, nào là tên đến đây chỉ là một phế vật, đối phó dễ như trở bàn tay, kết quả thì toàn bộ Thương hội bị Diệp Phi đánh bại “Quên đi, không cần bắt bọn họ, tôi sẽ tự mình giải quyết.
Diệp Phi suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời bỏ qua Hoàng Đông Cường, cũng không phải là do anh nhân từ mà chẳng qua muốn nhìn Hoàng Đồng Cường bị dày vò vì căn bệnh ung thư gan cho đến chết.
Nghe đồn, mấy người bị ung thư gan giai đoạn cuối, sống vật và, không sức sống như những bỏng ma vậy.
Diệp Phi có chút tò mò khi Viện Tĩnh biết được Hoàng Đông Cường bị ung thư gan thì sẽ như thế nào đây? Tiếp tục ở bên anh ta hay là bỏ rơi anh ta đây? “Đã hiểu, đã hiểu
Hoàng Chân Đồng không phản đối chút nào, ngay lập tức thu hồi lệnh bắt Hoàng Đồng Cường, nói:
Diệp huynh đề thực sự là một người rộng lượng, tốt bụng, lây ơn bảo cảnh
Diệp Phi cắn một miếng dưa hầu nói:
Đừng nói nhằm nữa, trả tiền nhanh lên.”
“Được, được.”
Hoàng Chấn Đông hết lên với đám người ở bên ngoài: “Mấy việc liên quan đến tài chính và pháp lý đã xong hết chưa? Diệp huynh đệ phải chờ lâu quá rồi.”
Ngay sau đó, một cô gái trẻ bước vào, đưa cho Hoàng Chấn Diệp huynh đệ, đây là tấm séc trị giá hai trăm vạn.
Chúng tôi sẽ trả hết khoản nợ của phòng khám Xuân Phong trong
Đồng một tui hồ sơ.
lần này.
“Còn đây là hợp đồng hợp tác của chúng tôi với phòng khám
Xuân Phong trong ba năm tới.” Hoàng Chấn Đông lấy giấy tờ từ trong túi hồ sơ ra, đặt từng thứ bày ở trước mặt Diệp Phi.
“Mời cậu xem qua.
Diệp Phi nhai dưa hầu hỏi: “Đây là ý gì?”
Hoàng Chẩn Đông kh lưng, củi đầu nói: “Vấn đề tiền nợ là do chúng tôi sai, còn khiến Diệp huynh gặp phiền toái, vì vậy chúng tôi muốn bù đắp cho phòng khám Xuân Phong “Cậu không cần phải lo lắng, chúng tôi sẽ không nợ thêm nữa, chúng tôi sẽ trả trước một ngàn vạn cho việc hợp tác.”
Anh ta lấy ra một tấm séc bò vào hợp đồng.
“Hi vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác.
Mặc dù Diệp Phi cảm thấy Hoàng Chấn Đông không phải là người tốt bụng gì, nhưng đối phương đã trả trước một ngàn vận cho nên không cần lo lắng sẽ bị quỵt nợ.
“Được, vậy thì tôi sẽ cầm hợp đồng cùng tầm sắc mang về
Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Nhưng cuối cùng có kỉ hay không thì phải xem quyết định của mẹ vợ tôi.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu.
Hoàng Chấn Đông nhìn thấy Diệp Phi nhận lấy thì cười càng rạng rỡ, anh ta lấy ra một cái hộp nói: “Diệp huynh đệ, đây là chiếc Rolex kiểu mới nhất.”
“Không đánh thì không quen biết, đây xem như là một chút quà gặp mặt, cũng là một chút thành ý của chúng tôi.
Anh ta cung kinh đặt đồng hồ đeo tay ở trước mặt Diệp Phi “Rolex?”
Diệp Phi hờ hững nhìn qua một chút nói: “Tặng cho tôi cũng vô dụng.”
Anh chỉ là một người con rể, mỗi ngày đều phải lau sàn nhà, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, đeo đồng hồ Rolex đúng là có chút không hợp.
Hơn nữa với thân phận của anh, nếu đeo một chiếc Rolex thì sẽ bị người khác mỉa mai tham hư vinh mà thôi, còn dùng hàng nhải để sĩ diện.
“Diệp huynh đệ, cậu nhất định phải nhận, lần này là do chúng tôi đắc tội với cậu trước, đây là thể hiện cho sự áy nảy của chúng tôi.”
Hoàng Chấn Đông “bịch” một tiếng quỳ xuống “Nếu cậu không nhận, trong lòng chúng tôi sợ cậu không có tha thứ cho chúng tôi”.
“Hơn nữa, chiếc Rolex này là Hoàng Đông Cường tặng cho