Bày giờ tối, Diệp Phi ngồi taxi trở về nhà họ Đường.
Anh ta lấy chiếc Rolex từ trên cổ tay xuống và đặt nó trở lại Đây là chiếc Rolex mới nhất, tuy vẫn là đồng hồ đeo tay hộp đựng kín đảo, truyền thống nhưng nó lại có thể cảm biến vân tay, Diệp Phi chỉ có thể sử dụng sau khi thiếp lập xong.
Anh không đeo nó vào nhà, không để cho đám người Làm Thu Linh chế nhạo.
Bước tới cửa, Diệp Phi vẫn cảm thấy không chân thực.
Một tuần trước, vì mười vạn mà anh phải quỳ gối trước mấy chục người.
Vậy mà hôm nay, không những có được chiếc Rolex trị giá mày chục vạn mà còn giúp nhà họ Đường giải quyết vấn đề khó xử lý.
Điều này thực sự không thể tin được.
Trong lúc suy nghĩ mông lung, Diệp Phi bấm chuông cửa.
Một lúc sau, Đường Nhược Tuyết ra mở cửa, nhìn thấy Diệp Phi ảnh mắt khẽ động, sau đó trầm mặc trở về phòng ăn.
Lúc này Diệp Phi mới thấy cả nhà hạ Đường đang ăn cơm.
Hàn Kiếm Phong và Đường Phong Hoa cũng tới, trên bàn trà bày biện không ít quà cáp, hình như là đến xin lỗi với
Làm Thu Linh.
Dù như thể nào thì việc tranh giả luôn phải bù đắp lại.
Một nhà năm người bọn họ ăn rất là vui vẻ, bọn họ chưa bao giờ có thói quen chờ Diệp Phi cùng ăn cơm và cũng không cảm thấy cần phải có thói quen như vậy.
Diệp Phi đồi giày, chẳng may đánh rơi chiếc Rolex trước cửa, sau đó anh đi vào phòng ăn, “Diệp Phi, vẫn chưa có ăn cơm đúng không?”
Đường Tam Quốc họ khan một tiếng: “Cùng nhau ăn cơm đi.”
Buổi sáng ông ta hiểu lầm Diệp Phi, còn đấm anh một cái vì vậy trong lòng Đường Tam Quốc cảm thấy áy náy.
“Gọi cái gì?”
“Ăn no rỗi việc có phải không?”
Lâm Thu Linh trừng mắt mắng: “Chỉ có tám món ăn, chúng ta đều không đủ để ăn còn cho tên ăn bám ăn?”
Đường Tam Quốc do dự: “Tám món, chúng ta ăn không hết…”
“Làm sao mà ăn không hết?”
Lâm Thu Linh tiếp tục nói: “Kiếm Phong với Phong Hoa còn chưa ăn xong đâu?”
Hàn Kiếm Phong cười nói: “Bố, người yên tâm, con nhất định sẽ ăn hết chỗ đồ ăn trên bàn.”
Đường Tam Quốc hơi thương hại nhìn Diệp Phi: “Dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà, buổi sáng Diệp Phi còn giúp đỡ bà…”
“Ăn cơm của ông đi, đùi gà lớn như vậy còn không ngăn được ông nói chuyện sao?” Nghe thấy Đường Tam Quốc nhắc đến chuyện lúc sáng,
Lâm Thu Linh càng tức giận, đập đũa quát lớn: “Nếu ông không ngậm miệng thì ông cũng không cần ăn nữa.”
Đường Tam Quốc bất lực cúi đầu.
cái gì? Cậu ta xương cốt rất cứng, “Ông muốn làm người tốt đầu cần ông quan tâm.
Lâm Thu Linh liếc nhìn Diệp Phi một cái, khẽ nói: “Vừa muốn ly hôn, vừa đi đòi nợ, so với ông thì năng lực còn lớn hơn, ông còn sợ cậu ta chết đói?” Hàn Kiểm Phong âm dương quái dị phụ họa: “Hơn nữa, cậu ta còn ăn quả nhân sâm ba trăm vạn, có khi ba năm không ăn cơm cũng không có vấn đề gì.”
Sắc mặt Đường Nhược Tuyết khó coi nhưng cô cũng không nói gì.
Một khi biện hộ cho Diệp Phi thì sẽ chỉ khiến Diệp Phi bị mẹ cổ tức giận nhiều hơn.
Đến lúc đó, Diệp Phi càng xấu hổ về việc đi đòi nợ.
Nhịn một chút, mọi chuyện sẽ không có gì.
“Như thế nào? Đã đòi lại hai trăm vạn chưa?”
Lâm Thu Linh đả kích Diệp Phi nói: “Ra ngoài đòi nợ một ngày, không có hai trăm vạn thì hai vạn chắc không phải là vấn đề đâu nhỉ?”
“Tôi không có cơ thể cứng cáp như cậu nên rất ghét kẻ ăn bám…”
Bà cầm lấy thìa canh cán dài gõ bát canh kêu ầm ĩ, nếu lần này không dạy bảo Diệp Phi nghiêm khắc thì sau này làm sao có thể khống chế anh?
Hơn nữa, buổi sáng bị Đường Tam Quốc và Đường Nhược Tuyết trách cử, bà sẽ tính toán mọi thứ trên người Diệp Phi.
Đường Tam Quốc vội vàng hòa giải
Tối qua Diệp Phi nói nhằm, bà đừng so đo với nó.
“Cảm miệng!”
Làm Thu Linh trừng mắt, sau đó nhìn Diệp Phi cười lạnh: “Cậu ta có chỉ khí cao như vậy, ông lại cho là nói nhảm vậy thì khác nào ông đánh vào mặt cậu ta?
Hàn Kiểm Phong hôn lên: “Nếu cậu ta có thể đòi lại tiền từ Thương hội Tứ Hải, con sẽ ăn cái bàn này.
Diệp Phi không quan tâm đến sự ồn ào của Lâm Thu Linh cùng Hàn Kiếm Phong.
Anh lấy ra một tầm chi phiếu trị giá hai trăm vạn, đặt trực tiếp trước mặt Làm Thu Linh.
Bụp… Đây là hai trăm vạn mà Thương hội Tử Hải đã nợ.
“Bụp… Đây là hợp đồng của Thương hội Tứ Hải trong ba năm.
“Bụp… Đày là một ngàn vạn mà Thương hội Tứ Hải trả trước.
Diệp Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Thu Linh, nổi từng chữ một “Con không chỉ giúp nhà họ Đường đòi hết sạch nợ mà còn kí thêm một hợp đồng một ngàn vạn.
“Một năm ăn chùa của con, chắc là đã thanh toán xong.
Sau đó anh nhìn Hàn Kiểm Phong cười lạnh: “Anh rề, anh có thể ăn cái bàn này được rồi đấy.”
“Cái gì?”
Nghe những gì Diệp Phi nói, cả năm người nhà họ Đường đều kinh ngạc, khó mà tìn nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi không chỉ đòi được nợ mà còn kí hợp đồng ba năm tiếp theo, thậm chí còn nhận được tiền trả trước? “Điều này là không thể.
Hàn Kiếm Phong là người đầu tiên phản ứng: “Tấm chi phiếu và hợp đồng này khẳng định là giả.”
“Cộng viên Nhân Dân có rất nhiều vụ làm giấy phép giả, cậu chắc đã làm giả chúng đi.”
“Một người vô dụng như cậu sao có thể đòi nợ với kỉ hợp đồng ba năm được?”
“Diệp Phi, để tôi nói cho cậu biết, giả mạo chi phiếu và hợp đồng là phạm tội, phải ngồi tù đó.”
Anh ta cầm lấy tấm chi phiếu cùng hợp đồng lên và xem kĩ, cố gắng tìm ra dấu vết của việc Diệp Phi giả mạo.
Diệp Phi cười lạnh một tiếng: “Anh cứ chờ việc phải ăn bàn ăn đi.” Đường Nhược Tuyết luôn trầm mặc bỗng lên tiếng: “Diệp Phi, tại sao anh lại làm thế này?”
“Tôi đã nói với anh là sẽ làm dịu cảm xúc của mẹ giúp anh “Chuyện đòi nợ, tôi sẽ xử lý thỏa đáng.
Cho dù mẹ