Chương 488:
Thẩm Thiên Sơn trợn tròn đôi mắt, lớn tiếng nói: “Diệp Phi!
Mày có chừng mực cho tao!”
“Quỳ xuống!” Diệp Phi vỗ vỗ gậy đánh chó, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Sơn và nói: “Ông muốn vi phạm quy định trong Vũ Minh à?”
Thẩm Thiên Sơn phẫn nộ không thôi, quy định là cái thá gì chứ, dù là Hoàng Phi Hổ thì cũng chẳng phải cái đếch gì cả, gậy đánh chó thì càng khỏi phải nói, ông ta chỉ cần dùng một tay là có thể đập gãy nó rồi.
Nhưng Thẩm Thiên Sơn không dám. Ba từ Cửu Thiên Tuế như Thái Sơn vững chãi mà đè bẹp mọi sức lực và cơn tức giận của ông ta xuống. Gây thù chuốc oán với lũ Hoàng Phi Hổ kia thì chẳng sao cả, nhưng xúc phạm đến Cửu Thiên Tuế, e rằng đầu ông ta sẽ rơi xuống mấ thị Giọng nói của Diệp Phi nghe đầy hờ hững: “Quỳ xuống!”
“Phich!”
Cuối cùng thì Thẩm Thiên Sơn cũng hạ thấp cái đầu cao ngạo xuống, ông ta cắn chặt hàm răng, hai tay cuộn thành nắm đấm, cả người đều hơi run rẩy. Thẩm Thiên Sơn từ từ khụyu gối, quỳ xuống trước mặt Diệp Phi.
Mấy trăm người ở đây đều đã ngơ ngác, vô số người dụi mắt tận mấy lần.
Hội trưởng Nam Lăng, cũng là cao thủ Huyền cảnh, tràn đầy khí thế mà ra mặt giúp cho Hùng Thiên Nam, kết quả lại quỳ xuống trước mặt đứa con rể ở rể.
Là Thẩm Thiên Sơn quá vô năng, hay là Diệp Phi quá điên cuồng? Chỉ là dù thế nào đi nữa, Thẩm Thiên Sơn đã quỳ xuống Diệp Phi trước mặt.
Mà hình ảnh kế tiếp đã khiến mọi người kinh ngạc hơn bao giờ hết.
“Bụp!”
“Cú đánh này là để trừng phạt thái độ ngang ngược, bôi nhọ Vũ Minh của ông”
“Bụp!”
“Cú đánh này là để trừng phạt ông không biết phân biệt đúng sai, bao che khuyết điểm một cái ngu muội”
“BụpI”
“Cú đánh này là để trừng phạt ông ỷ mạnh hiếp yếu, tấn công những người vô tội…”
Diệp Phi không chút e dè mà đánh liên tục bảy gậy về phía Thẩm Thiên Sơn, từng tiếng gậy đập vào thịt hết lần này đến lần khác, toàn bộ đánh vào phần lưng của Thẩm Thiên Sơn.
Tiếng “Bụp bụp” phát ra rất vang, mỗi lần cây gậy được nâng lên đều vẩy ra mấy giọt máu.
Mặc dù Thẩm Thiên Sơn là cao thủ võ đạo nhưng bảy gậy ấy vẫn khiến ông ta rất đau đớn, cơ thể lung lay sắp ngã. Ai nấy đều thấy được Thẩm
Mọi người nhìn mà sững ra, kinh hoảng, sợ hãi.
Hội trưởng Nam Lăng bị đánh một trận như người ta đánh chó, nói ra chắc cũng không có ai tin tưởng đâu.
Ai mạnh ai yếu vừa nhìn qua đã thấy ngay, Thẩm Thiên Sơn lưu lạc đến độ phải quỳ xuống trong thê thảm, đám người đến để cổ vũ cho Hùng Thiên Nam lập tức toát cả mồ hôi lạnh.
Bọn chúng lặng lẽ bước chập chững ra sau, cố gắng giữ khoảng cách với Hùng Thiên Nam để cho người ta thấy chúng không quen anh ta.
Hùng Thiên Nam và Trương Huyền tức mà không biết nên trút giận vào đâu, ước gì có thể bóp chết Diệp Phi cho xong.
Sao chúng chỉ muốn đánh gục một tên bác sĩ quèn mà lại khó khăn đến vậy chứ?
Nhưng ngay sau đó, trong mắt họ lại ánh lên vẻ điên cuồng. Bọn họ tin rằng, hôm nay Thẩm Thiên Sơn mất thể diện như vậy thì nhất định sẽ không chừa thủ đoạn nào mà trả thù Diệp Phi.
Hùng Thiên Nam biết rõ những thủ đoạn mà Thẩm Thiên Sơn hay dùng. Anh ta dám cam đoan, chưa đến một tháng thôi, ông ngoại anh ta sẽ tiêu diệt cả nhà Diệp Phi.
“Đánh ông bảy gậy, có phục không?” Sau khi đánh xong bảy gậy, Diệp Phi nhìn Thẩm Thiên Sơn, mở miệng nói.
Thẩm Thiên Sơn ngước mắt nhìn Diệp Phi với ánh mắt tràn đầy oán độc, ông ta vô cùng uất ức, nhưng đối mặt với ánh nhìn đầy bức bách của Diệp Phi, ông ta chỉ có thể gật đầu: “Phục”
Giữ được núi xanh thì không lo không có củi đốt, mối thù hôm nay, ông ta sẽ đòi lại từ Diệp Phi nhanh thôi.
Trên tay Thẩm Thiên Sơn dính máu tươi, ba ngày ba đêm đều rửa không sạch.
Diệp Phi nhìn Thẩm Thiên Sơn, cười nói: “Tôi nghĩ là ông không phục đâu. Nếu có cơ hội, ông nhất định sẽ tới trả thù tôi: Thẩm Thiên Sơn siết chặt hai tay thành năm đấm, miễn cưỡng nặn ra một câu: “Phục, tao phục thật.”