Chương 489:
“Phục thật à?” Diệp Phi mỉm cười: “Được, vậy thì phế ông đi”
Diệp Phi đột nhiên ra tay mà không hề có bất cứ dấu hiệu nào, giơ chân đá một cước vào đan điền của Thẩm Thiên Sơn.
Thẩm Thiên Sơn né tránh theo bản năng, nhưng ông ta đang quỳ nên tốc độ chậm hơn Diệp Phi nửa nhịp. Người ông †a mới vừa dời được một nửa thì đã cảm thấy vùng đan điền của mình chấn động mạnh một cái như bị cái búa lớn nặng nề đập vào, toàn bộ lực lượng cứ thế mà sụp đổ. Hai bàn tay đang siết chặt lại của ông ta cũng không kiềm được mà lỏng ra một nửa.
Sau cùng, Thẩm Thiên Sơn nặng nề ngã lăn ra đất, trên mặt hiện lên một tia đau đớn.
Thẩm Thiên Sơn tức giận mắng: “Diệp Phi, mày đã làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ là đá vỡ đan điền của ông thôi” Diệp Phi nói bằng giọng điệu hờ hững: “Để cho ông vĩnh viễn tâm phục khẩu phục”
Nếu không có trận đánh này thì Thẩm Thiên Sơn cũng sẽ bảo bọn tay chân đánh chết anh, bây giờ ông lại bị đánh bảy gậy, không những vậy còn phải quỳ xuống trước mặt anh, trăm phần trăm Thẩm Thiên Sơn sẽ muốn trả thù.
Nếu hai bên đã rơi vào thế không phải mày chết thì tao chết, vậy Diệp Phi dứt khoát nhận cơ hội này để phế Thẩm Thiên Sơn luôn. Đối phó với một người tàn phế dễ dàng hơn đối phó một cao thủ Huyền cảnh gấp hơn trăm lần.
“Đồ vô liêm sỉ!” Thẩm Thiên Sơn phẫn nộ gào lên, muốn giấy giụa nhưng lại phát hiện bước chân mình không vững, hô hấp còn dồn dập không đều.
Thẩm Thiên Sơn vừa tức vừa sợ, hai tay vung lên, điều chỉnh lại hơi thở để ngưng tụ lại lực lượng, thế nhưng ông ta phát hiện mấy luồng khí ông ta muốn tụ lại đều tán ra hết, không thể khống chế.
Cả người ông ta hơi lung lay, phun ra một ngụm máu tươi, trong đôi mắt của ông ta là nỗi tuyệt vọng tột cùng: “Mày, đồ độc ác”
“Hoàng Tam Trọng, cắt tay chân của đám Hùng Thiên Nam, đuổi ra khỏi Trung Hải đi” Diệp Phi không thèm nhìn Thẩm Thiên Sơn cái nào mà xoay người giơ chân đạp bay Hùng Thiên Nam.
Hoàng Tam Trọng đã muốn đánh chết Hùng Thiên Nam từ lâu rồi cho nên ông ta hành động ngay sau khi nghe thấy những lời nói của Diệp Phi.
Hiện trường nhanh chóng trở nên náo loạn, Hùng Thiên Nam và đám người Trương Huyền bị đè xuống mặt đất.
Thẩm Thiên Sơn không có bất kỳ động tác phòng vệ nào, chỉ là ngã ngồi ở dưới đất và nhìn lên bầu trời.
So với lửa giận và sát khí đối với Diệp Phi, trong lòng anh †a có nhiều tuyệt vọng không thể tả được hơn, cao thủ võ thuật mà bị thương ở vùng dưới rốn thì cũng có nghĩa là sẽ mất đi tất cả.
Diệp Phi không thèm để ý đến, anh nghênh ngang lên xe rời đi.
Bốn giờ chiều, tại phòng họp
Triệu T¡ Kỳ tự mình thuyết trình suốt hai tiếng đồng hồ, tranh thủ dịp các cán bộ cao cấp đi họp của ngân hàng Bách Hoa đi ra ngoài, cô ta uống liên tục mười mấy chén trà.
Cô vừa lật lại tài liệu xem có thiếu sót gì không vừa chờ đợi Tiên Thắng Hỏa xuất hiện để quyết định cuối cùng của hợp đồng.
Vì để giành lại được gần mười tám nghìn tỷ đồng tiền tài trợ với xác suất lớn nhất, Triệu Tỉ Kỳ dốc toàn sức lực để chuẩn bị ứng phó, cô ta còn tắt cả điện thoại để tránh bị làm phiền.
Chỉ là lần này, cô ta chờ một tiếng rưỡi, mãi đến tận năm rưỡi cô ta mới thấy Tiễn Thắng Hỏa lững thững đi tới.
Triệu Ti Kỳ chờ đợi đến mức trong lòng vô cùng tức giận, suýt chút nữa đã phát điên lên mà mắng Tiên Thắng Hỏa một trận.
Phải biết rằng luôn luôn là người khác chờ cô ta chứ làm gì có chuyện để cô ta hạ mình chờ đợi lâu như thế này?
So với Uông Kiều Sở thì Tiễn Thắng Hỏa chỉ sống dựa vào bố anh ta là cái thứ gì chứ, vậy mà dám để cho cô ta hạ mình xuống chờ đợi lâu như vậy?
Chỉ vì gần mười tám nghìn tỷ đồng tiền tài trợ để hoàn thành kế hoạch đã được sắp xếp nửa năm của mình mà cô ta phải nặn ra nụ cười, sau đó cùng với luật sư và trợ lí đứng dậy chào đón: “Anh Tiễn, xin chào anh, tôi là Triệu T¡ K § gắng tỏ ra mình rất nhiệt tình: “Không biết chúng ta có thể cùng nhau kí hợp đồng không?”
Cô ta đã tiếp xúc qua với ngân hàng Bách Hoa này từ lâu, kế hoạch này cũng được Phó Chủ tịch của ngân hàng Bách Hoa khen ngợi, vừa rồi cô ta cũng đã thuyết trình hết toàn bộ kể cả việc kiểm soát rủi ro, bây giờ chỉ còn chờ Tiên Thăng Hỏa gật đầu đồng ý.
Tiễn Thắng Hỏa không bắt tay với Triệu T¡ Kỳ, mà anh ta chỉ nhìn chăm chăm vào cô ta, nói: “Cô Triệu, thật xin lỗi, bây giờ tôi chính thức nói cho cô biết rằng khoản tài trợ này không được chúng tôi phê duyệt.”
“Chúng tôi không thể đầu tư gần mười tám nghìn tỷ cho các cô được, đồng thời chúng tôi cũng sẽ kết thúc dự án hợp tác trước đó.”
“À đúng rồi, nhân tiện đây tôi cũng nói cho cô biết một chuyện, cô đã được cho vào danh sách đen của ngân hàng Bách Hoa”
“Sau này cô không thể vay được một đồng nào của ngân hàng Bách Hoa”