Chương 938:
Hai cánh cửa gỗ giá trị xa xỉ giống như bị máy ủi đất đâm phải, lập tức mở rộng ra.
Tiếng động không hề báo trước làm mọi người trong hội trường phải ghé mắt nhìn.
Bọn họ nhìn thấy trên lối đi nhỏ trải thảm bên ngoài cửa có sáu vệ sĩ nhà họ Trịnh đang ôm súng nằm la liệt.
Tay chân bọn họ không ngừng co quắp, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu đau đớn, hiển nhiên đã bị thương nặng.
Người phụ nữ kiều diễm khiếp sợ nhìn Diệp Phi, thằng ngốc này là ai?
Dám giương oai ở đây sao?
Diệp Phi làm lơ ánh mắt mọi người, trầm giọng quát: “Trịnh Tuấn Khanh, cút ra đây cho tao!”
Chương 443: Anh dám thách thức tôi?
“Mày là ai?”
Khi Diệp Phi quét mắt nhìn qua bốn phía, hơn mười người nhân viên an ninh đằng đăng sát khí chạy tới bao vây Diệp Phi.
Diệp Phi không để ý, dùng chân đá văng bọn họ, sau đó chắp hai tay sau lưng tiến lên.
“Trịnh Tuấn Khanh!”
Bình tĩnh, không có chút sợ hãi.
Phần tự tin này làm không ít cáo già ở đây nhìn lại.
Nhưng dù mấy người phụ nữ kiều diễm rất khiếp sợ, lại càng thể hiện ra sự châm chọc và khinh thường, đang đoán đầu óc Diệp Phi có phải bị úng nước không?
Đây là yến hội gì?
Đây là khách sạn nào?
Sao có thể để Diệp Phi tùy tiện giương oai chứ?
Cậu Trịnh chỉ cần khẽ ngoắc một ngón tay là có thể giết chết Diệp Phi ngay lập tức.
Mấy người phụ nữ kiều diễm bĩu môi khinh thường.
“Diệp Phi, cậu muốn làm gì?”
Lúc này, viện trưởng Hoàng bưng ly rượu bước đến ngăn cản rồi quát: “Nơi này là chỗ của Trịnh thị, bây giờ lại là yến hội của cậu Trịnh, không phải chỗ để cậu giương oai đâu!”
“Diệp Phi, cậu đừng làm xằng bậy, nếu không cậu Trịnh sẽ bắn chết cậu”
Viện trưởng Hoàng hận Diệp Phi từ tận đáy lòng, nếu không phải Diệp Phi ba lần bốn lượt quấy rối, bây giờ ông ta đã là đại công thần của Nam Lăng rồi.
Không đợi viện trưởng Hoàng nói hết lời, Diệp
Giây tiếp theo, anh dùng một chân đá bay viện trưởng Hoàng!
“AI” Viện trưởng Hoàng kêu thảm thiết một tiếng, không ngờ Diệp Phi lại dám làm càn như thế, cho nên lúc không để ý đã bị văng ra xa 4 5 mét trên sàn.
“Khốn nạn, mày dám động đến tao à?”
Quần áo trên người viện trưởng Hoàng vô cùng xộc xệch, ôm lấy cái ghế bò dậy, nhìn phía Diệp Phi.
“Viện trưởng Hoàng, đừng xúc động”
Trịnh Thịnh Trang đã thoát ra khỏi sự khiếp sợ, phất tay ngăn viện trưởng Hoàng đang định đánh nhau với Diệp Phi: “Đánh đánh giết giết, là hành vi của những kẻ man rợ”
“Chúng ta là người nho nhã, nên văn minh một chút thì hơn”
Viện trưởng Hoàng ném ghế trong tay xuống, liếm liếm rượu bên khóe miệng, cuối cùng không cam lòng lui về phía sau.
“Diệp Phi! Trịnh Thịnh Trang lắc mông tiến lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Phi: “Hôm nay cậu tới đây giương oai, quấy nhiễu khách khứa ở nhà họ Trịnh, tôi sẽ không trách cậu”
“Nhưng cậu cũng nên nói lý do chứ? Để tôi biết nhà họ Trịnh chúng tôi đắc tội với cậu ở chỗ nào?”
Cô ta cố tình khống chế cơn tức giận của mình, còn làm mình trở nên ưu nhã thân thiết, mục đích là làm nổi bật sự đáng giận của Diệp Phi.
Ánh mắt Diệp Phi lạnh lùng: “Đừng nói nhảm nữa, nói Trịnh Tuấn Khanh cút ra đây”
“Thằng khốn! Màu cũng xứng nói như vậy với cậu Trịnh à?”
Một người đàn ông mắt báo chạy lên từ phía sau, cầm dao chém về phía Diệp Phi.