Chương 939:
Gã đã sớm không quen nhìn dáng vẻ hống hách của Diệp Phi: “Cậu Trịnh rộng lượng mặc kệ mày, nhưng Hoàng Lang ông đây lại không như vậy đâu, mày có tin hôm nay ông mày sẽ giết mày không…”
Hoàng Lang?
Lại là Thiên Lang hội?
Diệp Phi cười.
“Rầm!”
Cũng không thấy thấy động tác của Diệp Phi ra sao, chỉ dịch chân một cái đã đến bên cạnh Hoàng Lang cướp lấy dao của gã ta.
Dưới ánh mắt kinh ngạc hoảng sợ của mấy người Trịnh Thịnh Trang, lưỡi đao ngang nhiên đâm vào lồng ngực rắn chắc của Hoàng Lang.
“Thất Lang, lên đường vui vẻ nhé.”
Hơi dừng một chút, lúc mọi người dần đơ ta, Diệp Phi đột nhiên xoay chuyển lưỡi đao.
Máu tươi trên người Hoàng Lang lập tức phun ra.
Tàn nhẫn, máu lạnh.
“A!” Hoàng Lang hét lên một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.
Rút dao nhỏ ra, cơ thể ngã ầm xuống một cái, mặt Hoàng Lang xám như tro tàn, lành ít dữ nhiều.
Diệp Phi lau máu tươi trên dao: “Trịnh Tuấn Khanh, còn chưa cút ra đây sao?”
Hoàng Lang bị đâm tại chỗ làm gần trăm người ngẩn ra.
Mấy người phụ nữ kiều diễm cũng theo bản năng che miệng, suýt chút nữa la lên.
Các cô ta chưa hề nghĩ đến Diệp Phi lại tàn nhãn vô tình như vậy, bây giờ lại càng thêm khinh thường: Rác rưởi cũng chỉ là rác rưởi thôi, vĩnh viễn chỉ có thể dùng sức mạnh để thể hiện chính mình.
Viện trưởng Hoàng quát lên lần thứ hai: “Không có phép tắc! Coi trời bằng vung!”
Diệp Phi không để ý, cầm dao rống lên: “Trịnh Tuấn Khanh, mày định làm con rùa đen rụt đầu sao?”
Trịnh Thịnh Trang khế kêu một tiếng: “Diệp Phi, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Diệp Phi vẫn không để ý Trịnh Thịnh Trang, ánh mắt khóa chặt Trịnh Tuấn Khanh ở phía sau: “Trách không được Tống Hồng Nhan lại chướng mắt mày, không có chút khí phách của đàn ông”
“Không tệ, không tệ, dám đâm người trước mặt mọi người, có khí phách, có năng lực đấy”
Nghe được mấy câu đó của Diệp Phi, lại nhìn thấy anh nhìn mình, Trịnh Tuấn Khanh đang ngẩn ra bỗng kịp phản ứng lại.
Anh ta đảo mắt nhìn Hoàng Lang chỉ còn hơi
Anh ta cho người khiêng Hoàng Lang ra sảnh xem thử còn cứu được không, sau đó bảo người gọi điện thoại cho chú Tư.
Trịnh Tuấn Khanh hoàn toàn không để Diệp Phi vào mắt, ngược lại còn thể hiện sự trêu chọc: “Xông vào khách sạn Hoàng Đình, đâm dao, lấy máu, tàn nhãn, vô tình, Diệp Phi, tao rất ngạc nhiên khi thấy mày có thủ đoạn quyết đoán như vậy đấy”
“Nhưng mà không sao, mấy chục đàn em của tao, người nào cũng từng biểu hiện như vậy”
“Bọn họ một năm đâm ba mươi năm mươi người là chuyện thường, không có gì ghê gớm cả”
Trịnh Tuấn Khanh nhả một vòng khói: đây không phải là kiểu người dơ bẩn sao?”
‘Côn đồ, giết người, Anh ta nói Diệp Phi là một người lỗ mãng, cũng sai lầm cho rằng Diệp Phi không dám làm gì mình, dù sao anh ta cũng có thân phận ở ngoài sáng.
“Mày đâm cậu ta thì có bản lĩnh gì, có giỏi thì tới đâm Trịnh Tuấn Khanh tao đi, chỉ là mày phải đâm cho chuẩn đấy…”
“Một khi tao còn sống, thì mày và người bên cạnh mày, lớn nhỏ trong nhà đều sẽ xui xẻo”
Câu nói này đã đủ để phô bày dũng khí và sự liều lĩnh của anh ta, cũng có thể thu mua lòng tin của đàn em.
Lúc nói chuyện, Trịnh Tuấn Khanh còn kéo bàn ngồi xuống, phất tay nói người làm đưa một chai rượu và ly đến.
Sau đó anh ta rất hứng thú nhìn Diệp Phi chậm rãi tới gần, cười lạnh, khinh thường, ngạo mạn, chậm rãi uống rượu.
“Cậu Trịnh thật đẹp trai, cũng rất uy phong”
“Đúng vậy, đứng trước núi Thái Sơn mà không thay đổi sắc mặt, không hổ là con cháu thế gia ở Long Đô”