Rời khỏi nhà hàng năm sao, rời khỏi toà trung tâm thương mại, Lý Thế Kiệt cùng John Davis đến một quán ăn nhỏ nằm ở gần trung tâm ngoại ngữ, nơi John Davis giảng dạy.
Suốt cả chặng đường đến đó, Lý Thế Kiệt không nói một câu nào.
John Davis hiểu ý cũng không nói thêm bất cứ điều gì.
Anh ta hiểu rõ tính cách của Lý Thế Kiệt.
Một khi anh không nói thì cho dù có tìm đủ mọi cách đi chăng nữa cũng không thể cậy nổi miệng của anh.
Quán ăn này tuy nhỏ nhưng là quán ăn gia đình với giá cả phải chăng nên khung giờ này cũng có kha khá người ngồi ăn, chủ yếu là những người giao hàng đến mua đi.
Hai người họ gọi một vài món đơn giản rồi lặng lẽ ngồi ăn.
Bầu không khí vô cùng im lặng, có chút căng thẳng.
John Davis cũng không dám mở miệng hỏi nhiều.
Lúc nãy thấy thái độ của Lý Thế Kiệt đối với Trịnh Thu Cúc, anh ta biết anh cũng đã kìm chế phần nào.
Nếu không, mọi chuyện sẽ không được như bây giờ.
Một lúc sau, Lý Thế Kiệt bất chợt lên tiếng phá tan đi sự im lặng: "Cậu hãy điều tra về mối quan hệ của Trịnh Thu Thảo với Ông Hổ giúp tôi."
"Trịnh Thu Thảo? Ông Hổ? Hai người họ liên quan gì đến nhau chứ?" John Davis không khỏi kinh ngạc, mở to mắt nhìn người đối diện.
Anh ta chỉ cảm thấy vốn dĩ cuộc sống của hai người họ không hề có điểm giao nhau.
Nhưng cũng đồng thời hiểu rõ Lý Thế Kiệt không bao giờ nhờ anh ta làm những việc vô bổ, không có ích cho nhiệm vụ.
"Sáng nay tôi thấy Thu Thảo đi từ trong biệt thự Ông Hổ ra." Lý Thế Kiệt bình thản nói.
Anh gấp một miếng thịt cho vào miệng.
Buổi sáng khi đến quan sát nơi ở của Ông Hổ, lúc chuẩn bị rời đi vô tình cánh cổng mở ra khiến Lý Thế Kiệt liền dừng bước lại.
Đứng sững người tại chỗ khi thấy Trịnh Thu Thảo ngồi trong một chiếc ô tô chạy từ trong đó ra.
Lòng anh liền cuộn trào một một cơn sóng.
Nhìn thấy cảnh tượng này rất dễ khiến người khác nghĩ đến những cảnh tượng không hay.
Vậy nên khi bây giờ ngồi ở đây, chợt nhớ đến chuyện này nên Lý Thế Kiệt quyết định nhờ John Davis điều tra giúp mình về mối quan hệ của hai người họ.
Anh cảm thấy mình cần phải làm rõ chuyện này.
"Cái gì? Thu Thảo đi ra từ biệt thự của Ông Hổ?" John Davis sặc cơm ho liền vài tiếng.
Anh ta liền uống liền vài ngụm nước cho ổn định trở lại rồi hỏi tiếp: "Cậu có nhìn nhầm không đấy?"
Lý Thế Kiệt không buồn nhìn anh ta.
Anh tiếp tục gắp thức ăn cho vào miệng, chỉ để lại một câu hỏi: "Cậu nghi ngờ khả năng quan sát của tôi?"
Sợ Lý Thế Kiệt hiểu lầm ý của mình, John Davis vội giải thích: "Ý của tôi không phải như vậy.
Cậu cũng hiểu ý của tôi mà."
"Sao cũng được, cậu cứ làm theo tôi điều tôi dặn là được." Anh không quan tâm.
Im lặng ăn một lúc, John Davis cố sắp xếp lại câu chữ của mình, hơi do dự, đắn đo nhưng vẫn quyết định hỏi: "Nhưng mà, lỡ như, Thu Thảo có quan hệ gì gì đó với Ông Hổ thì sao? Cậu định xử lý ông ta thế nào?"
Lý Thế Kiệt biết John Davis lo lắng điều gì.
Anh liệu gạt phăng suy nghĩ vô căn cứ của anh ta: "Đừng có ở đó đoán mò.
Muốn biết thì đi điều tra đi."
Dù nghe Lý Thế Kiệt nói vậy nhưng John Davis vẫn lo lắng: "Vậy nếu như, tôi chỉ nói nếu như thôi.
Nếu như giữa hai người họ có mối quan hệ kia thì cậu tính thế nào? Tha ông ta sao?"
Thứ anh ta lo là Lý Thế Kiệt sẽ xử trí như thế nào nếu như sự việc đó thực sự xảy ra.
John Davis biết trước đây các mục tiêu của Lý Thế Kiệt đều không vướng bận vào việc có một mối quan hệ nào đó với anh.
Bây giờ thì hoàn toàn khác.
"Không." Lý Thế Kiệt thẳng thừng đáp.
Anh dừng đũa, nhìn thẳng vào John Davis: "Từ trước đến nay, mục tiêu nào tôi đã định thì không thể sống được cả.
Cho dù ông ta có mối quan hệ gì với Thu Thảo đi nữa tôi cũng không quan tâm.
Ông ta vẫn phải chết." Giọng của anh khi nói câu cuối rất kiên định.
Thấy Lý Thế Kiệt có quyết định rồi nên John Davis cũng yên tâm, chuyển chủ đề khác: "Kế hoạch của cậu thế nào rồi?"
"Tôi lên được phần nào rồi." Anh đáp.
"Vậy cậu định khi nào điều tra rõ mối quan hệ của hai người họ rồi mới ra tay hay ra tay luôn?" John Davis lại hỏi.
Lý Thế Kiệt không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu nói xem?"
Đáp án của câu hỏi này, ai cũng biết cả.
John Davis biết Lý Thế Kiệt sẽ không bao giờ chờ đợi.
Anh là người luôn hành động theo châm ngôn "thà giết lầm còn hơn bỏ sót".
Thế nên, chắc chắn Ông Hổ sẽ không thể thoát khỏi lưỡi hái tử thần của Lý Thế Kiệt.
Im lặng một lúc, John Davis tiếp tục gắp thức ăn, hỏi: "Vậy cậu định khi nào giết Ông Hổ?"
"Trước mắt sẽ là ngày mai." Lý Thế Kiệt lấy giấy ăn lau miệng rồi cầm ly nước lên: "Nhưng cũng phải xem tình hình trước đã.
Đâu phải cậu không biết kế hoạch của tôi luôn cố thể thay đổi vào phút chót sao?"
Kế hoạch ám sát của Lý Thế Kiệt luôn luôn không cố định, luôn có thể thay đổi bất ngờ vào phút chót, tùy theo tình hình thực tế.
John Davis biết rõ điều đó, anh ta chỉ gật đầu không nói thêm gì.
Lần này, Lý Thế Kiệt lại là người hỏi: "Còn chuyện tôi nhờ cậu điều tra Cao Đạt đến đâu rồi?"
"Cao Đạt?" John Davis ăn sạch đồ ăn trong chén, nhíu mày nhìn Lý Thế Kiệt.
Trái ngược với phản ứng của John Davis, Lý Thế Kiệt chậm rãi uống một ngụm nước, bình thản mở miệng: "Ừm, có gì mà ngạc nhiên vậy? Không phải tôi nhờ cậu điều tra ông ta sau khi đi về từ buổi tiệc mà tôi lên trang nhất các bài báo sao?"
Vụ việc Lý Thế Kiệt lên trang nhất của các trang báo giấy và báo mạng hầu như người trong thành phố đều biết cả.
Nó rất nổi trội với tiêu đề "Con rể của tập đoàn Trường Thịnh ra tay đánh người ".
Chính John Davis cũng phải cầm tờ báo đó đến nói chuyện với anh.
John Davis nhớ ra, liền cười trừ: "À, chuyện đó à.
Tôi nhất thời quên mất, xin lỗi nhé."
"Nói vậy tức là…" Lý Thế Kiệt cố ý bỏ dở câu nói để John Davis nói tiếp vào.
John Davis gật đầu, cúi mặt uống chén canh: "Phải, tôi chưa tìm được gì cả."
Lý Thế Kiệt không tức giận.
Chuyện John Davis quên cũng có thể hiểu được, đến cả anh vẫn xém quên mất chuyện này.
Chẳng qua anh sực nhớ đến nên mới hỏi.
Nhưng, nhiều lúc Lý Thế Kiệt quên nhưng John Davis luôn là người nhớ hầu hết mọi chuyện.
Thấy vậy, anh cũng lấy làm lạ, ngước mắt nhìn anh ta: "Không giống với phong cách cậu làm việc đấy."
John Davis đặt chén xuống bàn, nhún vai: "Tại lúc này hơi bận nên tôi quên mất.
Tôi cũng có việc riêng của mình mà."
Từ trước đến nay, John Davis không bao giờ nói chuyện với Lý Thế Kiệt mà dùng đến hai từ "việc riêng" cả.
Bây giờ nghe như vậy, anh cũng biết được việc riêng của anh ta là gì.
Anh chống hai tay lên đầu gối, đan mười ngón tay vào nhau, nhìn John Davis: "Gia Hân?"
Thấy bị Lý Thế Kiệt lật bài ngửa của mình lên như vậy, John Davis cũng không giấu nữa, vừa gật đầu vừa lau miệng: "Phải, dạo này tôi đi chơi với cô ấy nhiều quá nên quên mất."
Anh ta cảm thấy khi mới quen nhau nên dành thời gian cho nhau nhiều hơn.
Có như vậy ngọn lửa tình yêu đó mới tiếp tục cháy được.
Đứng trước một người bạn như vậy, Lý Thế Kiệt không biết nói gì hơn.
Anh lại nhìn đống đ ĩa sạch bong không chút thức ăn thừa trên bàn: "Tôi có cần trao cho cậu bằng khen không?"
"Bằng khen gì? Chứng chỉ tiếng anh à?" John Davis nhìn lên bàn, hiểu được ý trong câu nói của ann, liền nói tiếp: "Xin lỗi, hôm nay tôi đói quá nên ăn hơi nhiều."
Anh ta đã hiểu sai ý của Lý Thế Kiệt.
"Cậu người Mỹ mà lấy cái chứng chỉ ấy làm gì." Lý Thế Kiệt cũng không giải thích nhiều với John Davis, chỉ buông một câu: "Tôi nghĩ nên trao cậu bằng khen chứng nhận bậc thầy trọng sắc khinh bạn."
John Davis không cam tâm mình bị nói như vậy, liền phản bác ngay: "Này, không phải cậu cũng như vậy sao? Nói về tỉnh Q một cái là về liền, cậu có khác gì tôi chứ?"
Lý Thế Kiệt thở dài một hơi, chuyển ánh mắt về phía John Davis: "Khác hay không thì trong lòng người đó tự biết rõ."
"Chết tiệt! John Davis trừng mắt đón nhận ánh nhìn của Lý Thế Kiệt, bực tức nói: "Tôi chỉ đùa với cậu một chút thôi mà, có cần phải chửi tôi như vậy không?"
Nét mặt Lý Thế Kiệt không còn chút ý cười: "Tôi là con người không thích nói đùa."
Nhìn thấy vẻ mặt Lý Thế Kiệt như vậy, John Davis cũng biết chuyện khi nãy của Trịnh Thu Cúc cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tâm trạng của anh.
Vì từ trước đến giờ, anh ta chưa bao giờ bị ảnh đối xử lạnh lùng đến như vậy.
Sẵn sàng công kích anh ta bằng lời nói.
John Davis quyết định xuống nước trước: "Không đôi co với cậu nữa.
Tôi đã điều tra sơ qua về Cao Đạt rồi."
"Và?" Lý Thế Kiệt nhướng mày chờ đợi câu tiếp theo.
"Tôi điều tra được Cao Đạt nhiều năm về trước có hợp tác với một người khác để giết một ai đó.
Còn nạn nhân thì hiện tại tôi chưa điều tra ra được, phải cần thêm thời gian."
Nghe John Davis thông báo tình hình sơ bộ, Lý Thế Kiệt bắt ngay vào một dữ kiện, hỏi: "Người hợp tác với Cao Đạt là ai?"
"Chưa điều tra ra."
Lý Thế Kiệt "ừm" một tiếng.
John Davis nói tiếp: "Nhưng mà, dù chưa biết là ai nhưng trước hết cậu phải bình tĩnh đã."
"Tôi có gì mà không bình tĩnh?"
Lý Thế Kiệt không hiểu tại sao John Davis lại nói mình như vậy.
Anh có điểm nào mà không bình