Chiếc siêu xe màu xanh băng nhanh trên các tuyến đường trong tiết trời sáng sớm.
Các hàng quán đã bắt đầu mở cửa, người dân cũng bắt đầu ùa ra đường.
Ngọn gió sáng mang theo hơi sương thổi vào cửa sổ làm mái tóc của Lý Thế Kiệt khẽ bay.
Anh chống một tay lên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật lao vùn vụt về hướng ngược lại.
Kể từ lúc gặp mặt, Thục Phương không nói với Lý Thế Kiệt lý do cô ta đến gặp anh mà chỉ yêu cầu anh lên xe.
Anh cũng không có nơi nào để đi nên trèo lên xe, mặc cô ta muốn chạy đi đâu thì chạy.
Trong đầu anh chỉ nghĩ đến một điều, cảnh sát đã để ý đến chuyện này nên tốt nhất ngay bây giờ anh không nên có những hành động gì để họ không để ý đến mà buộc tội anh.
Có như vậy trong một thời gian, họ mới có thể không để mắt đến anh nữa.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua trong im lặng và dường như chiếc xe chưa bao giờ dừng lại trừ việc bắt buộc phải dừng đèn đỏ.
Ngồi thêm một lúc, Lý Thế Kiệt cũng đã thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình.
Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, cất giọng hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì thì không được tìm anh sao?" Thục Phương hỏi ngược lại, giọng cô ta như đùa như không.
Lý Thế Kiệt thầm thở dài một hơi.
Anh biết bây giờ rất có thể anh đã rước của nợ này vào người khi Thục Phương cứ bám riết lấy anh.
Cô ta hoàn toàn khác với những cô gái khác mà anh từng trò chuyện trong các bữa tiệc anh tham gia.
Các cô gái kia hầu như sẽ không chủ động tìm anh trừ khi anh tìm họ.
"Ừ.
Có lẽ vậy." Lý Thế Kiệt nói mà không để ý đến cảm xúc hay suy nghĩ của Thục Phương.
Anh biết nếu cứ tiếp tục kéo dài chuyện này với Thục Phương cũng đều không tốt với bất kỳ ai.
"Sáng nay tôi có xem tin tức của anh.
Họ nói rằng anh là con rể của Trịnh Quang." Thục Phương kể.
Lý Thế Kiệt cảm thấy phải bái phục khi tốc độ đánh hơi tin tức và viết bài nhanh đến như vậy.
Song đó anh vẫn nghe ra sự không vui trong giọng nói của Thục Phương.
"Có vấn đề gì sao?" Anh hỏi.
"Lúc chúng ta nói chuyện với nhau thì hình như anh không nói tới vấn đề này." Giọng Thục Phương có chút khó chịu.
Chuyện đó cần anh nói ra sao? Lý Thế Kiệt rất muốn hỏi Thục Phương rằng cô ta có tư cách gì mà anh phải tự nói với cô ta mọi thông tin về mình.
Chưa kể đến anh cũng đã chỉ vào chiếc nhẫn cưới trên tay để tách khỏi cô ta trong bữa tiệc.
Có thể cô ta cố ý hoặc thật sự không chú ý đến tiểu tiết đó thôi.
Vậy mà bây giờ cô ta đang định quay lại trách anh sao?
Với tư cách gì?
Bạn bè? Anh không xem Thục Phương là bạn.
Anh chỉ xem cô ta là người dưng qua đường thôi.
Bạn tình? Cả hai không có xảy ra vấn đề quan hệ và anh cũng không có nhu cầu làm chuyện đó với cô ta.
Vậy bây giờ cô ta định lấy tư cách gì để chất vấn anh đây?
"Tôi có ra hiệu cho cô biết, chẳng qua cô không để ý thôi." Lý Thế Kiệt giơ tay trái của mình lên trước mặt Thục Phương: "Tôi có chỉ cho cô xem nhẫn cưới của tôi.
Chẳng qua tôi tôn trọng cô mới nói cho cô nghe, nếu không thì chuyện này là không cần thiết."
"Lúc đó tôi cứ tưởng anh muốn cho tôi xem trang sức của anh thôi." Lúc đó Thục Phương chỉ nghĩ đơn giản như vậy.
Lý Thế Kiệt chỉ nhếch mép không nói gì.
"Vợ anh là chị Thu Cúc?" Thục Phương lại hỏi.
Lý Thế Kiệt vẫn không trả lời, cũng không gật đầu đáp lại.
Trịnh Thu Cúc là con gái lớn của Trịnh Quang thì không ai không biết cả.
Anh biết chẳng qua cô ta muốn mượn lý do này để cạy miệng anh thôi.
"Chuyện nhiều báo đài so sánh tôi với chị Thu Cúc chắc hẳn anh cũng biết rồi nhỉ? Họ nói tôi trẻ hơn, xinh đẹp hơn.
Có chỗ khác thì lại nói chị Thu Cúc hơn tôi.
Vậy theo anh, anh thấy tôi với chị ấy, ai đẹp hơn?"
Các câu hỏi với thể loại như vậy cũng thường thấy ở các cô gái và phụ nữ ở bất kỳ độ tuổi nào.
Họ luôn muốn những người xung quanh khen mình, công nhận mình là người nổi trội hơn, xinh đẹp hơn.
Nhưng trong mắt của anh, ngay khi câu hỏi chưa được nói hết cũng đã có ngay câu trả lời.
Nên chuyện cô ta hỏi anh về vấn đề này là một câu hỏi thừa thãi.
Lý Thế Kiệt không trả lời câu hỏi của Thục Phương mà ra lệnh: "Dừng xe."
"Hả?" Thục Phương ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cô không nghe rõ tôi nói gì à?" Lý Thế Kiệt lạnh lùng hỏi ngược lại.
Chiếc siêu xe nhanh chóng chạy sát về phía lề phải rồi từ từ giảm tốc độ cho đến khi dừng hẳn.
Những chiếc xe máy đi làn trong không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng bực bội mắng chửi họ vài câu cho bỏ tức.
Lý Thế Kiệt lập tức tháo dây an toàn ra, đẩy cửa bước xuống.
Dù hét lên hỏi anh đi đâu nhưng anh vẫn trả lời nên Thục Phương liền đẩy cửa bước xuống, lớn tiếng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Chuyện tôi đi đâu không liên quan gì đến cô." Lý Thế Kiệt chống tay lên nóc xe đáp lại.
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Thục Phương nói mà như đang hét lên.
Câu hỏi? Lý Thế Kiệt vờ như không biết: "Câu hỏi gì? Mà tại sao tôi phải trả lời cô?"
"Anh sao vậy? Tôi thấy anh rất khác đêm qua." Thục Phương hơi bất ngờ trước thái độ lạnh lùng của anh.
Đêm qua anh là một người lịch sự, nói chuyện từ tốn.
Nhưng bây giờ anh lại trở thành một người lạnh lùng khiến người ta khó chịu khi tiếp xúc.
"Con người tôi là vậy.
Nếu cô không thích thì cô cứ đi tiếp đi.
Tôi có việc phải đi trước." Lý Thế Kiệt hờ hững nói.
Thục Phương không để ý đến những gì anh nói.
Cô ta vẫn ngoan cố hỏi: "Giữa tôi và chị ấy, ai đẹp hơn? Ai tốt hơn?" Lúc hỏi câu hỏi cuối, cô ta hét lên như muốn đứt hơi.
Lý Thế Kiệt trả lời mà không cần suy nghĩ: "Thu Cúc."
"Anh… anh không cần suy nghĩ rồi mới trả lời sao?" Thục Phương ấp úng.
"Tôi biết cô tốt nghiệp ở đại học W có tiếng bên Mỹ.
Nhưng sao cô lại không thể hiểu một vấn đề đơn giản sao? Hỏi chồng người ta giữa vợ và cô gái khác ai đẹp hơn thì câu trả lời đương nhiên là vợ.
Lần sau trước khi hỏi, cô hãy suy nghĩ kỹ trước đi."
Nói đoạn, Lý Thế Kiệt lập tức xoay người bước đi, mặc cho Thục Phương tức điên lên giậm chân bình bịch xuống đất.
Tám giờ sáng.
Khung giờ hầu như ai ai cũng đã yên vị ở trụ sở làm việc của mình.
Tất cả mọi thứ đều đã vào trật tự.
Sau khi không đi cùng Thục Phương nữa, không biết cô ta đã đi đâu? Chuyện đó Lý Thế Kiệt cũng không muốn nghĩ đến cô gái đó nữa.
Bây giờ anh quyết định quay về tiệm bánh của mình.
Kể từ lúc giải cứu Trịnh Thu Cúc cho đến bây giờ, anh chưa quay trở lại tiệm bánh gặp nhân viên của mình.
Dù biết họ rất lo lắng cho mình nhưng anh vẫn còn một số chuyện cần phải giải quyết.
Anh nghĩ có lẽ khi thấy mình họ sẽ rất vui.
Nhưng…
Lý Thế Kiệt liền dừng bước khi thấy một chiếc xe ô tô màu đen đậu trước cửa tiệm của mình.
Người đàn ông mặc vest đứng đó, vẫy tay và hơi cúi người chào Lý Thế Kiệt.
Anh biết người này là một trong những vệ sĩ của Trịnh Quang.
Sự xuất hiện của anh ta ở đây cũng có thể đoán được phần nào.
Chắc chắn Trịnh Quang ra lệnh cho anh ta đến đó anh để xử lý chuyện anh bị cảnh sát nghi ngờ liên quan đến cái chết và bị các báo đài đưa tin về mình.
Sức ảnh hưởng của thông tin đó là vô cùng lớn đối với Trường Thịnh và cả công ty của nhà anh.
Anh biết công ty thuộc người bác của mình Lý Hữu Bằng cũng có ảnh hưởng nhưng không nghiêm trọng như của Trịnh Quang.
Bởi vì hiện tại, nhiều người chỉ biết đến anh là con rể của Trịnh Quang, hầu như không ai còn nhớ đến xuất thân của anh cả.
Người vệ sĩ tiến đến, hơi cúi chào Lý Thế Kiệt thêm một lần nữa rồi thông báo rằng Trịnh Quang đang tìm anh và yêu cầu anh đến công ty gặp ông ta ngay lập tức.
Lý Thế Kiệt cũng không muốn làm khó vệ sĩ nên theo sau anh ta vào xe.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Dù có trốn đi, đến một lúc nào đó nó cũng sẽ lại tìm đến bạn.
Đến công ty Trường Thịnh đã gần mười giờ.
Lý Thế Kiệt vẫn đi theo vệ sĩ, anh ta dẫn anh đến tận thang máy nằm trong lối đi dành cho nhân viên cấp cao của công ty.
Thang máy vừa đến tầng văn phòng Trịnh Quang, cánh cửa liền từ từ mở sang hai bên.
Lý Thế Kiệt bước ra, đảo mắt một lượt xung quanh theo thói quen.
Không gian rộng rãi và thoáng đãng hai bên chủ yếu là phòng nghỉ ngơi của chủ tịch và nhà vệ sinh riêng.
Đối diện với cửa thang máy là bàn thư ký.
Dường như để tránh việc Trần Gia Mỹ ghen nên Trịnh Quang sử dụng thư ký nam.
Anh ta ngẩng đầu thấy Lý Thế Kiệt liền mỉm cười đứng lên, nói mọi người đều ở văn phòng đợi anh rồi giơ tay, hơi cúi người mời anh đi theo.
Thư ký đi vài mét liền dừng lại trước một cách cửa gỗ lớn.
Anh ta gõ nhẹ vài cái.
Nhận được hồi âm cho vào từ bên trong, thư ký quay sang mỉm cười với Lý Thế Kiệt rồi đẩy cửa, ra hiệu mời anh vào trong.
Lý Thế Kiệt cũng không quá để ý đến thái độ của thư ký này.
Nhưng anh cũng nhận ra anh ta khác với những thư ký khác vì anh ta cười nhiều hơn.
Đợi anh đi hẳn vào trong, thư ký mới đóng cánh cửa phía sau lại rồi quay trở về chỗ ngồi của mình.
Văn phòng của Trịnh Quang rộng hơn những phòng ban khác mà anh từng đến.
Trên bức tường bên cạnh cửa ra vào treo bức tranh chân dung vẽ hình Trịnh Quang.
Phía bên phải đặt bàn làm việc, bên trái đặt một bộ sô pha lớn và chiếc tủ trưng bày đủ loại đồ cổ khác nhau.
Những món đồ cổ này đều có niên đại khá lâu và được Trịnh Quang đấu giá với một mức giá vô cùng đắt đỏ để đánh bại những doanh nhân khác mà giành quyền sở hữu nó.
Trịnh Quang ngồi trên chiếc sô pha đơn lớn, tựa lưng trên đó và bắt chéo chân.
Lý Thế Kiệt cảm thấy vui hơn một chút khó thấy Trịnh Thu Cúc.
Cô ngồi trên ghế sô pha dài.
Hôm nay cô mặc chiếc quần tây trắng và đôi giày cao gót màu đen càng tôn lên đôi chân dài của cô.
Phần trên Trịnh Thu Cúc mặc áo khoác vest màu trắng, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh sẫm màu.
Trịnh Thu Cúc chỉ liếc nhìn Lý Thế Kiệt một cái khi anh bước vào.
Dường như cô không thích trước sự xuất hiện của anh ở đây.
"Ngồi đi." Trịnh Quang ra lệnh.
Giọng của Trịnh Quang rất lạnh lùng nên Lý Thế Kiệt cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Anh tiến đến chiếc ghế sô pha dài đối diện với chiếc của Trịnh Thu Cúc ngồi xuống.
"Con biết tại sao ba lại gọi con đến đây không?" Trịnh Quang gỡ