Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lý Thế Kiệt cùng Trịnh Thu Cúc rời khỏi văn phòng của Trịnh Quang.
Trước khi rời đi, Trịnh Quang còn dặn Trịnh Thu Cúc kêu Nguyễn Thanh Phong bên bộ phận marketing tìm cách tạm thời cho những tin tức kia lắng xuống trước khi tin kế kết với Ông Châu được công khai.
Đi ngang qua bàn thư ký bên ngoài, anh ta mỉm cười cúi chào hai người Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Cúc rồi tiến đến ấn nút thang máy giúp.
Chỉ vài giây sau thang đã đến.
Anh ta đứng bên ngoài vẫn cúi người chào hai người họ với nụ cười niềm nở trên môi.
Hai người đứng song song nhau, mặt hướng về cửa, không ai nói với nhau câu nào.
Đúng lúc này, Lý Thế Kiệt bất chợt lên tiếng phá tan đi sự yên tĩnh: "Xem ra những điều tôi nói không sai."
Trịnh Thu Cúc hơi cau mày khó hiểu, nhưng vẫn nhìn thẳng về trước, hỏi: "Anh nói gì mà đúng?"
"Nếu như không có tôi, cô sẽ không an toàn."
"Hình như anh hơi bị ảo tưởng thì phải? Lúc trước tôi sống không có anh cũng bình thường.
Bây giờ cũng vậy, về sau cũng vậy.
Dù có anh hay không tôi cũng không quan tâm.
Một mình tôi lo được."
Lý Thế Kiệt nở một nụ cười khi nghe cô nói như vậy.
Anh thở dài một hơi rồi nói: "Cô có thể tự ngăn không cho tôi thể hiện sự quan tâm của tôi dành cho cô.
Cô có thể bất cần nó.
Nhưng chuyện tôi muốn quan tâm cô thì đó là chuyện của tôi, cô không thể nào cấm tôi được."
Trịnh Thu Cúc liếc nhìn Lý Thế Kiệt.
Cô cất giọng đầy thách thức: "Bây giờ thì anh trả treo tôi hay lắm.
Sao lúc có ba tôi anh không làm như vậy đi? Anh mà dám à?"
"Tôi không nghĩ phức tạp như cô." Lý Thế Kiệt bình thản đáp lại: "Tôi chỉ nghĩ đây là cách đặc biệt của hai vợ chồng chúng ta để thể hiện tình cảm.
Nên chuyện thể hiện tình cảm trước mặt ba mẹ của mình thì không hay cho lắm."
Trịnh Thu Cúc định phản bác lại nhưng rồi lại thôi.
Cô đã nhiều lần phản bác anh như vậy nhưng hầu như lần nào cũng bị anh làm cho á khẩu nên cô không muốn bị như vậy nữa.
Thấy vậy, Lý Thế Kiệt cũng không nói gì thêm.
Vài giây sau, Trịnh Thu Cúc lại bất ngờ lên tiếng: "Vài ngày nữa anh đi đâu đó chơi đi.
Đi du lịch cũng được, về nhà cũ cũng được, đừng về biệt thự."
"Hả?" Lý Thế Kiệt hói bất ngờ, không hiểu cô đang muốn nói đến chuyện gì và tại sao coi lại nói như vậy: "Sao tôi lại không được về đó?"
"Vài ngày nữa tôi đi gặp Ông Châu bàn chuyện làm ăn nên anh cứ đi đâu đó trước đi.
Đừng để ba tôi biết là được.
Chẳng phải anh cũng không thích tham gia vào mấy chuyện như vậy sao?" Trịnh Thu Cúc hỏi.
"Đúng là lúc trước tôi không thích thật.
Nhưng mà lần này tôi lại muốn cùng cô đến đó đấy."
"Này! Anh định giở trò gì nữa hả?"
Đúng lúc này, cánh cửa thang máy nở ra, bảng điều khiển hiển thị số tầng văn phòng của Trịnh Thu Cúc.
Lúc này có một vài đồng nghiệp đang đứng bên ngoài nên cả hai đều im lặng, đi thẳng vào văn phòng của cô.
Lý Thế Kiệt khép cửa phòng phía sau lưng lại, ngồi hẳn lên chiếc sô pha dài cỡ nhỏ bên trong.
Còn Trịnh Thu Cúc đến bàn làm việc mở máy tính
"Đâu." Lý Thế Kiệt nhún vai, hờ hững nói: "Ba cô dặn sao thì tôi làm vậy thôi."
"Bây giờ còn bày đặt giả vờ nghe lời nữa à?"
"Tôi cũng nghe lời cô mà.
Chẳng qua tôi không nghe lời cô chuyện cô cấm không cho tôi thể hiện tình cảm với cô thôi.
Vả lại nếu tôi không làm theo, lỡ như ba cô phát hiện thì ai chịu trách nhiệm đây?"
"Tôi chịu trách nhiệm." Trịnh Thu Cúc nói rất nhanh mà không cần suy nghĩ.
Cô muốn đẩy Lý Thế Kiệt ra khỏi vụ này.
"Cái đó là vấn đề ở phía cô.
Nhưng còn tôi, ba cô sẽ xử lý tôi chuyện không đi theo cô.
Vậy ai sẽ chịu trách nhiệm đây?"
"Tôi cũng chịu trách nhiệm cho anh là được chứ gì?" Trịnh Thu Cúc bực tức nói: "Đúng là đồ hèn! Không dám chịu trách nhiệm!"
Lý Thế Kiệt cười: "Tôi hèn sao? Mà hình như cô cũng đã hiểu lầm ý về hai chữ "trách nhiệm" mà tôi nói rồi.
Chuyện ba cô sẽ xử lý tôi thế nào thì tôi sẽ tự hứng chịu.
Nhưng cô phải chịu trách nhiệm khi đã đẩy tôi đến nước này."
"Vậy anh muốn tôi làm gì?"
Lý Thế Kiệt đứng lên, tiến đến bên bàn làm việc, nhìn cô một lượt từ trên xuống như những gã háo sắc bên ngoài.
Anh nói: "Tôi biết đàn ông chúng tôi cần gì mà."
"Đừng hòng!" Trịnh Thu Cúc cầm lấy chiếc túi xách trên bàn ném thẳng vào Lý Thế Kiệt.
Anh chụp lấy, đặt trở lại bàn, đồng thời cũng chống hai tay lên bàn nhìn Trịnh Thu Cúc.
Anh lại cười, một nụ cười mang đầy ẩn ý: "Cô biết tôi đang nói gì sao? Nếu cô biết thì chắc hẳn cô đã nghĩ đến nó và đã từng nghĩ cả hai chúng ta…"
"Anh im đi!" Trịnh Thu Cúc ra lệnh cắt ngang: "Bộ anh nói chuyện đàng hoàng anh sẽ chết à?"
"Tôi không đàng hoàng sao?" Lý Thế Kiệt giả vờ như mình không hiểu.
"Anh đàng hoàng hay không thì tự mình anh biết rõ.
Suốt ngày cũng chỉ thèm khát sắc dục.
Anh cũng như mấy người kia bên ngoài thôi."
"Ể! Cô nói hơi sai rồi đấy.
Ừm, mà cũng có phần đúng.
Đàn ông không đam mê sắc dục thì cũng là một thứ gì đó đáng bị nói.
Nhưng đam mê sắc dục có giới hạn thì lại khác.
Tôi thừa nhận mình cũng có, nhưng tôi khác với những người khác bên ngoài.
Tôi không ra ngoài tìm gái.
Tôi sẽ quan hệ với một người duy nhất là cô thôi.
Mà cô thì lại…"
Tim Trịnh Thu Cúc đập thịch một cái.
Đột nhiên đang nói giữa chừng Lý Thế Kiệt lại dừng lại nên khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô hỏi: "Tôi thì sao chứ?"
"Nói sao ta?" Lý Thế Kiệt ra chiều suy tư: "Đầu óc cô luôn nghĩ đến mấy thứ này mà lại chẳng bao giờ dám thừa nhận nó.
Thế nào? Hay là đêm nay vợ chồng chúng ta…"
Lý Thế Kiệt lại một lần nữa cố ý bỏ dở câu nói nửa chừng.
Nhưng lần này, nhưng ai có tâm lý bình thường đều có thể nghe ra và hiểu được hàm ý của câu hỏi này và đoán được câu gì sẽ bổ sung sau đó.
"Tôi luôn thắc mắc là tại sao đầu của anh lại suốt ngày cứ nghĩ đến mấy cái đó vậy?"
"Không phải tôi muốn nghĩ hay không nghĩ.
Mà vấn đề này là một nhu cầu s1nh lý bình thường ở nam giới khi đã có vợ, và đặc biệt cô vợ lại xinh đẹp và hấp dẫn như cô."
"Quá khen rồi." Trịnh Thu Cúc cười đắc ý: "Nhưng những thứ gì hấp dẫn mà dùng để ngắm không thì nó luôn mang đến cảm giác k1ch thích kỳ lạ.
Vậy nên anh sẽ không chạm vào được tôi đâu.
Cứ ở đó mà mơ tưởng đi nhé."
Vừa dứt lời, cánh tay của Trịnh Thu Cúc bị Lý Thế Kiệt nắm lấy, kéo mạnh về phía bàn làm việc.
Bánh xe trên chiếc ghế làm việc bị lực tác động liền chạy về phía trước.
Lý Thế Kiệt cũng nhanh tay đỡ lấy để Trịnh Thu Cúc không bị va đập vào bàn làm việc.
Cách nhau một cái bàn làm việc, Lý Thế Kiệt giơ một tay vòng qua sau cổ kéo Trịnh Thu Cúc lại sát mặt mình.
Cô cũng chỉ mở to mắt kinh ngạc trước loạt hành động này của anh.
"Cô cho rằng tôi sẽ không bao giờ chạm được vào cô sao?" Lý Thế Kiệt hỏi.
Giọng nói trầm trầm vang bên tai Trịnh Thu Cúc khiến nhịp tim cô đập loạn cả lên.
Anh nói tiếp: "Chẳng qua tôi tôn trọng cô.
Nếu không thì kể từ lúc sống chung cho đến bây giờ, dù cô có đang làm việc hay gì đi nữa, chỉ cần tôi muốn thì cô cũng không thoát được tôi đâu.
Vậy nên cô đừng chọc giận tôi.
Tôi khá hứng thú với người như cô đấy.
Lạnh lùng nên có lẽ cảm giác mang lại khi làm chuyện đó chắc cũng có chút lạ."
Trịnh Thu Cúc không hiểu tại sao tìm mình lại đập mạnh đến vậy.
Cô nghĩ là do cô đang tức giận khi Lý Thế Kiệt dám đối xử với mình như vậy.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh lùng nói: "Anh mà dám làm chuyện đó thì tôi sẽ khiến anh thành thái giám! Anh tin không? Không tin thì thử đi?" Giọng cô đầy thách thức.
"Chà! Có lẽ nếu quan hệ với cô thì tôi phải trói cô lại rồi." Lý Thế Kiệt vẫn cười, không hề để ý đến lời đe dọa của cô: "Có lẽ cô sẽ mang lại cho tôi cảm giác tuyệt vời nhất đấy.
Đến lúc đó nhớ sinh cho tôi một đứa con xinh xắn đấy."
"Anh đừng hòng tôi sinh con với anh!" Trịnh Thu Cúc gằn từng chữ.
Lý Thế Kiệt vuốt nhẹ mái tóc của Trịnh Thu Cúc rồi buông cô ra.
Anh ngồi xuống chiếc ghế văn phòng đối diện với cô.
"Cuộc đời không nói trước được chuyện gì cả.
Để đến lúc đó rồi xem thế nào.
Cô nên nhớ người quan tâm đ ến cô rất ít, người ta tiếp cận cô chỉ muốn tiền và thân xác của cô thôi.
Còn người quan tâm cô ngoại trừ gia đình cô ra thì chỉ có mình tôi thôi."
Trịnh Thu Cúc cứng họng.
Những chuyện Lý Thế Kiệt nói cũng không sai hoàn toàn.
Anh cũng đã biểu hiện điều đó khi nhiều lần giải vây giúp cô trước nhiều tình huống khác nhau mà trước đây cô chưa từng thấy người con trai nào thành tâm làm giúp cô mà không vì tiền hay vì tình.
Lý Thế Kiệt giơ tay xem đồng hồ.
Mười một giờ rưỡi.
Anh liền đứng dậy, đi về phía cửa.
"Cô có muốn ăn trưa không? Tôi mua giúp cô." Anh nói.
"Không cần." Trịnh Thu Cúc đáp.
Lý Thế Kiệt cũng không để ý đến cô nữa.
Khoảnh khắc anh đặt tay lên tay nắm cửa thì nghe giọng cô phía sau truyền đến: "Tôi nói rồi đấy.
Chuyện đến gặp Ông Châu anh không cần đi đâu.
Tôi tự lo liệu được.
Dù sao đây cũng là chuyện của công ty nhà tôi nên anh không đi sẽ tốt hơn."
Lý Thế Kiệt liền dừng bước, vẫn hướng lưng về phía của cô: "Hình như cô không biết một chuyện thì phải."
"Chuyện gì?" Trịnh Thu Cúc rời mắt khỏi màn hình máy tính.
Ở vị trí của cô, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng