Một lúc lâu sau, rất nhiều người nhà họ Khương vẫn chưa hết kinh hãi vì Dương Thanh.
Chỉ có Khương Hùng vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ là trong mắt chứa sự cảm thán.
Quả nhiên thực lực của Tướng quân biên giới phía Bắc không hề tầm thường.
Bản thân lão ta là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, mặc dù đã yếu đi vì tuổi già bệnh tật nhiều nhưng cảm giác của lão ta vẫn rất nhanh nhạy.
Vừa rồi trêи sàn đấu, nhánh ba còn hai cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, một cao thủ Vương Vảnh sơ kỳ.
Nhánh hai còn một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ.
Ba cao thủ Vương Cảnh trung kỳ và một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ cứ như vậy bị Dương Thanh đánh bại trong vòng một nốt nhạc.
Dù là lão ta ở trạng thái mạnh nhất cũng không thể làm được như vậy.
Cảnh giới của lão ta đã ở Vương Cảnh hậu kỳ, vậy thì cảnh giới của Dương Thanh mạnh đến đâu?
Thần Cảnh trong truyền thuyết sao?
Nghĩ tới đây, trong mắt Khương Hùng tràn đầy kϊƈɦ động.
Chín cao thủ còn lại của nhánh chính vừa cùng đấu võ với Dương Thanh đều cảm thấy xấu hổ.
Bọn họ bỗng hiểu tại sao anh không ra tay ngay từ đầu. Với thực lực mạnh mẽ này, nếu anh ra tay từ đầu, bọn họ sẽ còn cơ hội chiến đấu sao?
Ông chủ của mấy nhánh còn lại cũng ngây như phỗng nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Phùng Tiểu Uyển đứng cạnh Khương Hùng cũng kinh ngạc che miệng, trêи gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tràn đầy khϊế͙p͙ sợ.
Cô ta chợt hiểu ra tại sao dù biết Dương Thanh đã có vợ con nhưng ông nội vẫn muốn ép anh cưới mình. Chính là vì để anh thấy áy náy, quyết tâm bảo vệ mình cả đời.
“Không! Không thể nào!”
“Sao lại như vậy?”
Đột nhiên ông chủ nhánh ba gầm lên: “Trêи sàn đấu vẫn còn ba cao thủ Vương Cảnh trung kỳ và một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, sao có thể thua được?”
“Chắc chắn cậu đã dùng ám khí, nếu không cậu còn trẻ như vậy, sao có thể đồng thời đánh bại cả bốn cao thủ Vương Cảnh được?”
Vốn người của nhánh chính đều đã bị loại, chỉ còn lại một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi, nhánh hai cũng chỉ còn lại một người duy nhất. Nhưng nhánh ba vẫn còn tận ba người.
Nhìn thế nào cũng phải là nhánh ba chiến thắng mới phải.
Trong khi ông chủ nhánh ba đã tin chắc sẽ giành thắng lợi, người của lão ta đều bị đánh ngã xuống. Chuyện này khiến lão ta bị đả kϊƈɦ rất lớn.
“Ông chủ nhánh ba không chịu nhận thua sao?”
Khương Hùng cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ tự ông không nhìn ra được cậu Thanh có dùng ám khí hay không sao?
Bản thân ông chủ nhánh ba cũng là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ. Với người ở cảnh giới này có thể thấy rõ thực lực Dương Thanh vừa thể hiện ra mạnh tới mức nào.
Nói Dương Thanh dùng ám khí chính là lời vô căn cứ.
Không phải ông chủ nhánh ba không biết điều này, chỉ là lão ta quá cố chấp với việc thắng, không thể tiếp nhận sự thật đang bày ra trước mắt.
“Không! Cậu ta không phải người nhà họ Khương, dù có thắng cũng không được tính!”
Ông chủ nhánh ba nghiến răng nghiến lợi nói: “Khương Hùng, ông là chủ gia tộc, đâu thể không biết xấu hổ nhờ người ngoài thắng đấu võ giúp mình được?”
“Nếu đúng theo lời ông nói, những cao thủ xuất hiện trong nhà họ Khương hôm nay đều không được coi là người nhà họ Khương rồi. Tôi chưa từng gặp mười người tham gia đấu võ của nhánh ba. Theo như ông nói, bọn họ không thể tham giam đấu võ hả?”
Sắc mặt Khương Hùng lạnh xuống, sát khí lấp lóe trong mắt: “Huống hồ trước khi đấu võ, tôi đã nói rồi. Cậu Thanh đã được bổ nhiệm làm trưởng lão danh dự của nhà họ Khương”.
“Cậu ấy là trưởng lão danh dự của gia tộc, sao lại không được coi là người nhà họ Khương?”
Hiện giờ Khương Hùng vô cùng tức giận, ý muốn giết chết ông chủ nhánh ba tăng vọt.
Chỉ bằng những chuyện lão ta âm thầm làm trong những năm gần đây đã đủ để bị phế sạch võ thuật.
Khương Hùng vốn có ý định, chỉ cần nhánh ba đồng ý ngoan ngoãn giao ra các cao thủ âm thầm bồi dưỡng riêng sẽ tha cho ông chủ nhánh ba một mạng.
Nhưng lúc này, lão ta không muốn tha nữa.
“Ông nói cậu ta là trưởng lão danh dự thì chúng tôi phải tin à? Năm nhánh còn lại đều không biết, sao có thể coi là thật?”
Ông chủ nhánh ba nổi giận chất vấn.
“Thế ông nói