*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Lưu lão quái lúc này vô cùng dữ tợn, cái chết của Miêu Vân Nghiễm quả thực là một đả kích cực lớn với lão ta.
Lão ta chỉ có bốn đệ tử, Miêu Vân Nghiễm là đại đệ tử, đồng thời cũng là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất, mới năm mươi tuổi, thực lực đã đạt tới Thần Cảnh trung kỳ.
Xét trong Miêu Thành này, Miêu Vân Nghiễm cũng có thể xếp vào hạng những gương mặt xuất sắc nhất, vậy mà bây giờ ông ta đã chết, còn chết ở bên ngoài.
"Sư phụ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ạ? Sao đại sư huynh có thể chết ở ngoài thế tục được ạ? Với thực lực của anh ấy, chớ nói ngoài kia, ngay cả trong mười ba khu vực của Miêu Thành cũng có thể tung hoành thoải mái rồi cơ mà?" T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Người đàn ông trung niên kia kinh ngạc hỏi.
Ông ta là đệ tử nhỏ nhất của Lưu lão quái, năm nay vừa mới bốn mươi tuổi, thực lực cũng đã đạt tới Vương Cảnh đỉnh phong, tuy thiên phú võ thuật không bằng Miêu Vân Nghiễm nhưng trong số bốn đệ tử, ông ta cũng là người có thiên phú thứ hai rồi.
Nếu ông ta tới độ tuổi như Miêu Vân Nghiễm, có lẽ cũng có thể đạt tới Thần Cảnh trung kỳ như vậy.
"Từ xưa thầy đã dạy các con, thế giới rất rộng lớn, đối với người trong thế tục, Miêu Thành rất thần bí, cao thủ của Miêu Thành cũng vô cùng lợi hại, nhưng đó là do phạm vi tiếp xúc của bọn họ còn hạn hẹp, cho nên căn bản không biết, thế giới này rộng lớn cỡ nào".
Mắt Lưu lão quái đã vằn đỏ, lão ta nhìn tiểu đệ tử, nói: "Như người đã từng xuất hiện ở thế tục một trăm năm trước, chỉ dựa vào sức một người đã đủ để trấn áp năm Hoàng tộc của thế tục".
"Mà chín Hoàng tộc lớn vào một trăm năm trước, mỗi Hoàng tộc đều có cao thủ Thần Cảnh, nghe đồn thậm chí còn có cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong".
"Vậy mà, năm Hoàng tộc lớn liên kết lại vẫn bị người đó trấn áp, từ đó suy bại trăm năm, Hoàng tộc cũng bị giáng thành Vương tộc".
Lưu lão quái nhìn chằm chằm vào tiểu đệ tử, hỏi: "Con nói xem, thực lực của người kia mạnh cỡ nào?"
Nghe Lưu lão quái nói thế, sắc mặt tiểu đệ tử lộ vẻ cực kỳ khϊế͙p͙ sợ: "Sư phụ, chẳng lẽ thực lực của người đó đã vượt qua cảnh giới Thần Cảnh?"
Dẫu sao, Hoàng tộc của một trăm năm trước vẫn có cao thủ Thần Cảnh, nhưng năm Hoàng tộc hợp tác với nhau lại vẫn bị người kia một tay trấn áp đến độ mất đi vị trí Hoàng tộc.
Ngay cả Lưu lão quái cũng lộ vẻ sùng bái, trầm giọng nói: "Thực lực của người đó chắc chắn đã vượt trên Thần Cảnh, bằng không không thể một mình trấn áp cả năm Hoàng tộc lớn như vậy”.
Tiểu đệ tử cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, thực lực của ông ta nay đã đạt tới Vương Cảnh đỉnh phong, sư phụ và đại sư huynh của mình thì đều đã đạt tới cảnh giới Thần Cảnh.
Cao thủ Thần Cảnh khủng bố cỡ nào, ông ta hiểu rất rõ.
Nhưng giờ đây, sư phụ lại nói cho mình hay, trên thế gian này còn có cả những nhân vật có thực lực vượt trên Thần Cảnh.
"Sư phụ, con hiểu rồi, người nói đúng ạ, chính vì thế giới chúng ta tiếp xúc khác nhau nên tầm nhìn cũng khác biệt nhiều".
Tiểu đệ tử chân thành nói: "Đối với người trong thế tục, Thần Cảnh chính là cảnh giới trong truyền thuyết, rất nhiều cao thủ hàng đầu của bọn họ phấn đấu cả đời cũng không nhất định có thể đạt được cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong".
"Nhưng ở Miêu Thành, Vương Cảnh đỉnh phong chỉ là một mục tiêu nhỏ của người luyện võ thuật, chỉ khi bước vào được cảnh giới Thần Cảnh thì mới coi là bước vào nhóm cao thủ hàng đầu".
"Tại những nơi mạnh hơn Miêu Thành chúng ta, có lẽ Thần Cảnh cũng chỉ là một mục tiêu nhỏ".
Lưu lão quái gật đầu, nhìn chăm chăm vào