*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn Vô Nhai không hề do dự lao tới sáu cao thủ Thần Cảnh khiến Dương Thanh khá bất ngờ và hài lòng.
“Đúng là cậu ta đã kiệt sức, còn phải nhờ Đoàn Vô Nhai giúp mình chống lại sáu cao thủ Thần Cảnh để tranh thủ thời gian khôi phục, quá hèn hạ!”
“Tôi cứ tưởng cậu ta đã lợi hại đến mức có thể đánh lại cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thì ra chỉ là tạm thời”.
“Chẳng qua hội trưởng Hoa chủ quan mới bị cậu ta chọn đúng thời cơ loại khỏi vòng quyết chiến. Nếu không với thực lực của ông ta muốn giết cậu ta dễ như trở bàn tay”.
Đám cao thủ đã bị loại đều tỏ vẻ khinh thường.
Dường như bọn họ đã quên vừa rồi chính bọn họ ỷ đông hϊế͙p͙ yếu vây đánh Dương Thanh.
Con người luôn tiêu chuẩn kép như vậy, lúc mình làm chuyện xấu xa thì thấy rất bình thường, nhưng khi người khác làm vậy lại thấy không ổn.
“Cậu Thanh, thế này…”
Thượng Quan Nhu đứng cạnh Mã Siêu nghi hoặc lên tiếng.
Cô ta không tin Dương Thanh thực sự không còn sức chiến đấu nên mới để Đoàn Vô Nhai nghênh chiến.
Nếu cậu ấy kiệt sức sao còn có thể đánh Hoa Anh Kiệt bay ra ngoài vòng quyết chiến?
Mã Siêu nhếch miệng cười nói: “Đoàn Vô Nhai gặp may đấy!”
“Hả?”
Thượng Quan Nhu lại càng hoài nghi. Đương nhiên Mã Siêu biết lý do, nhưng anh ta không nói cô ta cũng không thể ép buộc, chỉ có thể tiếp tục quan sát.
Lúc này, Đoàn Vô Nhai bộc phát ý chí chiến đấu, khí tức của Thần Cảnh hậu kỳ tràn ra.
Sáu cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long liên thủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế, không thể lấy mạng Đoàn Vô Nhai.
Sắc mặt Hoa Anh Kiệt âm trầm đáng sợ, không ngờ Đoàn Vô Nhai lại mạnh như vậy. Lão ta thấy Dương Thanh chỉ đang muốn mượn tay Đoàn Vô Nhai để tranh thủ khôi phục thực lực.
Lão ta không sợ Đoàn Vô Nhai có thể đánh bại sáu cao thủ Thần Cảnh, mà là sợ Dương Thanh khôi phục sẽ đánh bại bọn họ.
“Các người chỉ có chút thực lực thế này thôi hả? Mau đánh hết sức đi! Ha ha ha…”
Đoàn Vô Nhai bộc phát toàn bộ sức chiến đấu, nhiệt huyết trong người sôi trào.
Trông ông ta như một vị chiến thần lao vào giữa sáu cao thủ Thần Cảnh, mỗi đòn tấn công đều là đòn mạnh nhất.
Dù sao đối thủ của ông ta cũng là sáu cao thủ Thần Cảnh, trong đó còn có hai người cùng cảnh giới với ông ta, áp lực rất lớn. Nhưng ông ta không hề sợ hãi, cảm thấy chỉ cần mình đánh hết sức sẽ không thất bại.
Quan trọng nhất là, ông ta tin Dương Thanh sẽ không để mình gặp nguy hiểm.
“Bịch bịch bịch!”
Ông ta liên tiếp tung ra các đòn tấn công mạnh nhất.
Ông ta đột nhiên xông lên nhún chân nhảy lên không trung.
“Bịch!”
Đá mạnh vào ngực Long Khoa.
“Phụt!”
Long Khoa phun máu, bay ra ngoài vòng quyết chiến như con diều đứt dây.
Long Khoa lập tức bị loại.
“Đoàn Vô Nhai!”
Long Khoa nghiến răng, cơn đau ở lồng ngực khiến ông ta vô cùng tức giận.
Ông ta không giận vì mình bị thương, mà là vì ông ta và Đoàn Vô Nhai đều là người nổi bật nhất đời thứ hai của các Hoàng tộc, đều có khả năng thừa kế Hoàng vị.
Nhưng giờ đây, ông ta liên thủ với sáu cao thủ Thần Cảnh vẫn bị Đoàn Vô Nhai đánh bại. Đây là nỗi nhục lớn nhất đời này của ông ta.
Đối thủ của Đoàn Vô Nhai trong vòng quyết đấu chỉ còn năm người!
Sau khi Long Khoa bị loại, sắc mặt năm cao thủ Thần Cảnh còn lại đều cực kỳ khó coi. Bọn họ liên thủ mà vẫn bị Đoàn Vô Nhai loại mất một người, ai cũng cảm thấy bị sỉ