Lần này, Đoàn Vô Nhai hoàn toàn bộc phát sức mạnh, không còn giữ lại chút gì.
Dương Thanh nói anh không đấu tiếp được nữa, ông ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Đáng chết!”
Cao thủ Hoàng tộc họ Long đằng đằng sát khí, mạnh mẽ đá ra.
Đây là đòn mạnh nhất của ông ta, dồn sức ở mũi chân, trên mũi giày còn có lưỡi dao sắc bón.
Nếu bị trúng đòn, Đoàn Vô Nhai không chết cũng thành tàn phế.
Ông ta lại lao vọt về phía Đoàn Vô Nhai. Sau trận chiến này, ông ta đã ý thức được chênh lệch thực lực giữa Đoàn Vô Nhai và Long Khoa lớn cỡ nào.
Nếu Đoàn Vô Nhai chết đi sẽ giảm bớt một uy hϊế͙p͙ cho Long Khoa.
“Giết!”
Cao thủ Hoàng tộc họ Long gầm lên, mũi chân tức thì đạp tới vị trí tim của Đoàn Vô Nhai.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đoàn Vô Nhai như cảm giác được sát khí của đối phương, không còn cứng rắn chống đỡ mà nghiêng người tránh né.
“Phập!”
Ông ta vừa tránh ra đã nghe thấy tiếng lưỡi dao đâm vào cơ thể người.
Đến khi ông ta đứng vững, quay lại nhìn mới phát hiện vì mình tránh kịp nên cú đá của cao thủ Hoàng tộc họ Long kia trúng vào lưng cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hiệp hội Võ thuật, đâm thẳng vào tim.
Tất cả đều sợ ngây người!
Mặc dù cuộc đấu tranh ngôi Vương của Yến Đô không có quy tắc cụ thể nhưng mỗi cao thủ tham gia thi đấu đều lựa chọn đấu võ.
Vậy mà mũi chân của cao thủ Hoàng tộc họ Long lại giấu một lưỡi dao.
“Bịch!”
Cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hiệp hội Võ thuật kia ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt.
Ông ta không thể ngờ được cao thủ hàng đầu của Hiệp hội Võ thuật như mình lại vô duyên vô cớ bị giết, còn bị cao thủ Hoàng tộc họ Long mà ông ta liên thủ lấy mạng.
“Mày đáng chết!”
Cao thủ còn lại duy nhất của Hiệp hội Võ thuật lập tức trợn trừng mắt, đằng đằng sát khí nhìn cao thủ của Hoàng tộc họ Long.
Sắc mặt Hoa Anh Kiệt cũng sa sầm, hung dữ nhìn Long Khoa đang trợn mắt há mồm bên cạnh.
“Hoàng tộc họ Long dám giết cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội Võ thuật! Các người giỏi lắm!”
Hoa Anh Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hội trưởng Hoa, nhất định là hiểu lầm!”
Long Khoa hốt hoảng nói: “Ông thấy mà, tại Đoàn Vô Nhai chết tiệt kia né tránh nên cao thủ của Hiệp hội Võ thuật mới chết”.
“Tất cả đều tại đồ khốn Đoàn Vô Nhai, nếu không người của ông đã không bị giết”.
“Hội trưởng Hoa, bây giờ không phải lúc chúng ta xích mích nội bộ đâu. Cứ giết Đoàn Vô Nhai rồi nói tiếp, được không?”
Bây giờ ngoài Dương Thanh và Đoàn Vô Nhai, trong vòng quyết chiến chỉ còn lại hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long.
Sức chiến đấu Đoàn Vô Nhai thể hiện quá mạnh mẽ, lúc trước sáu cao thủ Thần Cảnh liên thủ cũng không đánh bại được.
Nếu hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long quay ra đánh nhau, chắc chắn Đoàn Vô Nhai sẽ là người thắng lợi cuối cùng.
Dù là Hoàng tộc họ Long hay Hiệp hộ Võ thuật cũng đều không muốn nhìn thấy kết cục này.
“Tôi… tôi không cố ý đâu!”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Long trong vòng quyết chiến cũng sợ hãi thanh minh.
Hoa Anh Kiệt là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong. Ông ta đã giết người của Hoa Anh Kiệt, nếu Hoa Anh Kiệt muốn giết ông ta thì ông ta sẽ chỉ còn đường chết.
Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hiệp hội Võ thuật nhìn Hoa Anh Kiệt dò xét như đang đợi lệnh.
Hoa Anh Kiệt hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Giết người của Hoàng tộc họ Đoàn trước!”
“Vâng!”
Cao thủ của Hiệp hội Võ thuật vội vàng đáp.
Hoa Anh Kiệt cũng hiểu