Trương Quỳnh cười lạnh khi thấy Lục Nguyên Thông hoảng sợ: "Hổ không ra uy thì các người thật sự xem thành con mèo bệnh à?"
"Chỉ một nhà họ Lục nhỏ nhoi cũng dám uy hiếp nhà họ Trương sao?"
Lục Nguyên Thông tái mặt.
Cũng chỉ có gia tộc cùng cấp với bốn Vương tộc lớn ở Chiêu Châu mới có thể có tới hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
Bây giờ, hai người này xuất hiện ở nhà họ Trương, có thể tưởng tượng được nhà bọn họ lợi hại thế nào.
Cho đến giờ phút này, Lục Nguyên Thông mới ý thức được nhà họ Lục ở trước mặt nhà họ Trương cũng chẳng là gì cả.
"Ông chủ Trương, xin lỗi!"
Lục Nguyên Thông cúi đầu nói với vẻ không cam lòng.
Lão biết bây giờ mình giải thích gì cũng chỉ là vô nghĩa, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, nhà họ Lục không hề có phần thắng nào.
Có lẽ xin lỗi còn có thể có chút hy vọng mong manh.
Trương Quỳnh cười giễu cợt: "Lục Nguyên Thông, không phải vừa rồi ông còn rất kiêu căng, muốn tôi có tới mà không thể về à? Sao bây giờ lại biết sợ rồi?"
Lưng Lục Nguyên Thông còng xuống như lập tức già đi mười mấy tuổi.
Lục Xuyên đứng bên cạnh lão cũng lộ ra sắc mặt khó coi.
Ông ta nhìn bố mình cúi đầu xin lỗi, hai mắt đỏ hoe và siết chặt hai nắm tay.
Mỗi người nhà họ đều cảm giác như ngày tàn sắp đến, trên mặt chỉ thấy sự tuyệt vọng.
"Ông chủ Trương, lúc trước tôi đã đắc tội nhiều, vẫn mong ông rộng lượng bỏ qua, cho nhà họ Lục một cơ hội sống”.
Lục Nguyên Thông với đôi mắt đỏ hoe chợt ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người nhà họ Lục, cuối cùng nói với Trương Quỳnh: "Ông chủ Trương muốn chém muốn giết tùy ông! Nhưng tôi cầu xin ông hãy tha cho nhà họ Lục”.
"Tôi là chủ nhà họ Lục, mọi quyết định đều do tôi đưa ra, có gì ông cứ việc nhằm vào tôi”.
Lão biết rõ Trương Quỳnh không thể tha cho mình.
"Bố!"
Lục Xuyên quá kích động, mắt đỏ hoe kêu lên một tiếng.
Lúc này, cơ thể già nua chắn trước mặt Lục Xuyên hơi còng xuống, làm ông ta thấy vô cùng chua xót.
Bây giờ, lão