Dương Chấn theo bản năng vươn tay ra, đỡ lấy Tô San.
“Cô không sao chứ?”
Dương Chấn hỏi một câu xong, muốn buông tay ra, nhưng không buông được, bởi vì cả người Tô San đều treo trên người anh, một khi buông tay ra, người phụ nữ chắc chắc sẽ ngã.
“Dương Chấn, tôi uống nhiều quá, chóng mặt, toàn thân không có sức, anh, anh có thể đưa tôi về nhà không?”
Tô San dựa trên vai Dương Chấn, lúc nói chuyện, dòng khí lưu nóng hổi phun trên cổ Dương Chấn.
Đôi mày cô ta đẹp như tơ, vẻ mặt đỏ bừng, lại sáp chặt vào cơ thể Dương Chấn, không biết là cố ý hay vô ý, cánh tay của Dương Chấn bị cô ta ôm chặt ở trước ngực.
Cảm nhận được sự đàn hồi khiến người ta kinh ngạc trên cánh tay, Dương Chấn nhất thời có chút thất thường.
Ngoại trừ lần tiếp xúc với Tần Nhã năm năm trước thì anh chưa hề tiếp xúc thân mật như vậy với bất kỳ người phụ nữ nào qua.
Trong lòng Dương Chấn cũng dấy lên một hồi bất lực, chẳng qua chỉ là một bữa cơm trưa mà cũng có thể chuốc say mình cho được, cũng may cô ta không có say hoàn toàn, chí ít còn biết phải về nhà.
“Đi thôi!”
Dương Chấn cũng muốn nhanh chóng đưa người phụ nữ này về nhà, cô ta treo trên người mình, hoàn toàn là một loại dày vò.
Đối với phản ứng của Dương Chấn, Tô San nhìn thấy toàn bộ vào trong mắt, trong lòng vẫn có vài phần đắc ý.
“San San!”
Hai người vừa đi ra khỏi phòng bao thì một thanh âm tràn đầy kinh ngạc đột nhiên vang lên.
Một thanh niên trên dưới dát toàn đồ hiệu đang đi tới, lúc này đang nhìn hai người thân mật với vẻ mặt ngạc nhiên.
Cả người Tô San gần như là dán lên người của Dương Chấn.
“Anh là ai thế? Tôi không quen biết anh!”
Tô San nói với vẻ mặt say xỉn hung dữ, sau đó hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Dương Chấn, đột nhiên nói: “Dương Chấn, chúng ta mau về nhà đi!”
Nghe thấy Tô San nói chúng ta về nhà, Dương Chấn còn chưa phản ứng lại thì thanh niên đó đã nghe hiểu rồi, trên khuôn mặt tuấn dật, lập tức hiện lên một tia tức giận.
“Tô San, anh là Trần Anh Tuấn đây!”
Người thanh niên vội vàng tiến lên trước, đè nén đi sự tức giận trên mặt mà nói.
Nghe thấy cái tên này, Dương Chấn phì cười, suýt nữa đã cười ra tiếng.
“Mẹ nó anh cười gì vậy?” Trần Anh Tuấn trừng Dương Chấn một cái.
Dương Chấn vội vàng nín cười: “Thật xin lỗi!”
“Ồ! Anh là Trần Anh Tuấn à! Đừng có cản đường, bọn tôi phải về nhà rồi.”
Trên mặt Tô San rõ ràng có chút tức giận, khó lắm mới bày ra được tất cả mọi thứ này, kết quả lại đụng phải Trần Anh Tuấn.
“Anh ta là ai?”
Trần Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi, vươn ngón tay chỉ Dương Chấn, trong ánh mắt của anh ta toàn là sự tức giận.
“Anh ấy là bạn tôi, anh tránh ra, đừng cản đường của bọn tôi!”
Tô San tức giận, trông như cũng đã tỉnh rượu 7-8 phần rồi.
“Em là người phụ nữ của anh, dựa vào đầu mà gần gũi với người đàn ông khác như vậy? Cho dù là bạn bè thì cũng không được!”
Mi tâm Trần Anh Tuấn nhíu lại, nhìn Dương Chấn một cái với thần sắc không thiện.
“Anh im miệng! Tôi thân với anh sao? Từ khi nào mà trở thành người phụ nữ của anh rồi vậy?”
Tô San bức bội, ôm lấy cánh tay Dương Chấn không chịu buông ra, sau đó lại nhìn sang Dương Chấn, vẻ mặt áy náy nói: “Dương Chấn, chúng ta đi thôi!”
Trần Anh Tuấn chặn trước mặt Dương Chấn, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Tô San, tức giận nói: “Tô San, em là vợ chưa cưới của anh, đây là mối hôn sự từ thời tấm bé mà ba anh và ba em đã định từ hồi chúng ta mới sinh ra, sao em lại không quen với anh được?”
“Tôi chưa hề đồng ý qua là sẽ trở thành vợ chưa cưới của anh, làm ơn đi, thời đại nào rồi? Mà anh còn nhung nhớ tới cái hôn sự được định từ thời tấm bé đó chứ? Tôi khuyên anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, mau tìm người phụ nữ nào đó kết hôn đi.”
Tô San nói xong, kéo theo Dương Chấn rời đi.
Dương Chấn từ đầu đến cuối đều bày ra bộ mặt vô cảm, giống như là đang xem một chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến mình vậy.
Thần sắc của Trần Anh Tuấn dần dần trở nên âm trầm, anh ta từ nhỏ đã thích Tô San, khó lắm mới đợi được Tô San từ nước ngoài về, ai ngờ cô ta lại bị người khác xí trước rồi.
Cho dù Tô San đã nói Dương Chấn chỉ là bạn của cô ta, nhưng theo như Trần Anh Tuấn thấy, Tô San và Dương Chấn đã thân thiết rồi, dù sao anh ta cũng chưa từng nhìn
thấy Tô San thân mật với đàn ông như vậy qua.
“Đứng lại cho tôi!”
Trần Anh Tuấn hoàn toàn tức giận rồi, tiến lên trước mấy bước, lại chặn trước mặt Dương Chấn.
“Nhóc con, tôi không quan tâm anh là ai, anh cũng không có tư cách tiếp cận cô ấy, cô ấy là người phụ nữ của tôi, biết điều thì mau cút đi!” Trần Anh Tuấn nghiến răng nói.
Dương Chấn có chút cổ quái mà nhìn anh ta, mình đây là bị để ý rồi sao?
“Trần Anh Tuấn, anh cút ra cho tôi, tôi qua lại với ai thì có liên quan gì đến anh? Anh dựa vào đâu mà muốn đuổi bạn của tôi đi chứ?”
Tô San lập tức chặn trước mặt Dương Chấn, phẫn nộ mà gào lên với Trần Anh Tuấn.
“Anh chỉ biết nấp sau lưng phụ nữ thôi sao?
Trần Anh Tuấn không quan tâm đến Tô San, nhìn chăm chăm vào Dương Chấn, cười lạnh liên tục, thuận tay mở ví ra, cầm lấy một sấp tiền mặt, trông cỡ khoảng 6-7 triệu.
“Tiền này, đủ để cho tên nghèo như anh tiêu xài một khoảng thời gian rồi, cầm lấy cút đi!”
Trần Anh Tuấn trực tiếp vứt tiền mặt lên người Dương Chấn.
“Soạt soạt~”
Lập tức trên mặt đất toàn là tiền.
Vẻ mặt Tô San đầy sự tức giận, tức đến cơ thể đều phát run: “Anh cút cho tôi!”
“San San, em chắc không phải là thật sự có mối quan hệ nam nữ không chính đáng với anh ta đó chứ?”
Trên mặt Trần Anh Tuấn toàn là ý lạnh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Vốn tưởng hai người chỉ là qua lại bình thường thôi, bây giờ xem ra, sự tình hình như không có đơn giản như vậy.
Trong mắt Trần Anh Tuấn, Tô San đã bị anh ta xem là của riêng rồi, bây giờ lại phát hiện cô ta có dây dưa với tên đàn ông khác, không cần nghĩ cũng biết anh phẫn nộ đến thế nào.
“Não anh có vấn đề sao? Tôi đã nói rồi, anh ấy là bạn tôi, anh còn so đo cái gì? Anh cần phải xin lỗi bạn tôi!”
Tô San đã hoàn toàn tỉnh rượu, nếu như còn giả vờ say thì chỉ e cô ta và Dương Chấn đều không đi được.
“Bảo anh xin lỗi một tên bám váy đàn bà? Đùa gì vậy? Anh đường đường là cậu chủ nhà họ Trần, anh ta là cái thá gì? Cũng xứng để anh xin lỗi sao?”
Trần Anh Tuấn hoàn toàn bạo nộ rồi, trực tiếp gọi tên Tô San: “Tô San, em tốt nhất là nghĩ cho kỹ về thân phận của mình đi, em là vợ chưa cưới của Trần Anh Tuấn anh, đó chính là con dâu của nhà họ Trần anh, em làm như vậy, mặt mũi nhà họ Trần anh để ở đâu đây?”
“Thật là không biết nói lý mà!”
Tô San đã không muốn nói thêm một câu nào với Trần Anh Tuấn nữa rồi.
Kế hoạch vốn đang hoàn mỹ, đã hoàn toàn bị tên khốn này đảo lộn rồi.
“Dương Chấn, kệ anh ta, chúng ta đi!”
Tô San ôm lấy cánh tay của Dương Chấn định rời khỏi.
“Nếu em đã không cần mặt mũi thì anh sẽ đánh nát mặt của em.”
Trần Anh Tuấn thẹn quá hóa giận, một tát hướng về phía mặt của Tô San.
Dương Chấn không ngờ, dục vọng chiếm hữu Tô San của tên đàn ông này lại mạnh đến nước này, chỉ ăn một bữa cơm với người đàn ông khác mà đã muốn ra tay với Tô San rồi.
Tô San cũng ngây người, cô ta căn bản không ngờ Trần Anh Tuấn sẽ ra tay với mình, đôi mắt trơ trơ nhìn cái tát của anh ta giáng tới, muốn né ra, căn bản là không kịp.
“Bộp!”
Trong nháy mắt, Dương Chấn đột nhiên ra tay, túm lấy cổ tay của Trần Anh Tuấn.
“Trần Anh Tuấn, anh vậy mà lại dám ra tay với tôi!”
Vẻ mặt Tô San khó tin, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, nếu như không có Dương Chấn thì cái tát náy đã đánh lên mặt mình rồi.