Trần Anh Tuấn không có quan tâm Tô San, ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chăm vào Dương Chấn, nghiến răng nói: “Buông ra!”
Dương Chấn căn bản không muốn quan tâm, nhưng Trần Anh Tuấn lại ra tay.
Bất kể thế nào, Tô San cũng là bạn thân của Tần Nhã, nếu đã mời anh ta tới ăn cơm, nếu như bị tát trước mặt mình thì dù có là Tần Nhã, cũng sẽ không vui đâu.
“Trần Anh Tuấn đúng không? Tôi vốn không có hứng phí lời với anh nhiều như vậy, cũng không định so đo với anh, nhưng anh lại động tay động chân, vậy thì không đúng rồi.”
Dương Chấn vốn không có buông tay Trần Anh Tuấn nhàn nhạt mà nói: “Tôi cần phải nói với anh, Tô San chỉ là bạn thân của bà xã tôi, không có mối quan hệ gì không trong sạch với tôi cả, nhưng cho dù là như vậy, thì anh muốn đánh cô ta trước mặt tôi, tôi không đồng ý!”
Thanh âm vừa dứt, Dương Chấn đột nhiên buông tay, trong ánh mắt Trần Anh Tuấn nhấp nháy tia hoa lửa của sự phẫn nộ, nhìn chằm chặp vào Dương Chấn.
Nghe thấy lời của Dương Chấn, Tô San đột nhiên có chút mất mát, nhưng cô ta cũng rõ, việc tốt thường hay gặp trắc trở, bọn họ hôm nay cũng chẳng qua chỉ là lần thứ 2 gặp mặt thôi.
“Tôi chỉ biết bạn thân của Tô San tên là Tần Nhã, anh chắc không phải là ông xã của người phụ nữ đó chứ?”
Trần Anh Tuấn đột nhiên mở miệng, vậy mà lại biết sự tồn tại của Tần Nhã.
Ba của anh ta và Tô Thanh Sơn là bạn bè, địa vị của nhà họ Trần đó, chí ít là cùng một cấp bậc với nhà họ Tô, mà ở Giang Châu, vốn không có nhà họ Trần, nhà họ Trần chỉ có thể là thế lực ngoài thành phố thôi.
Xem ra dục vọng chiếm hữu của anh ta đối với Tô San đã đạt đến một loại cực đoan rồi, ngay cả bạn thân của Tần Nhã là ai mà anh ta cũng rõ.
“Không sai, tôi chính là ông xã của Tần Nhã!” Dương Chấn nhàn nhạt đáp.
Trần Anh Tuấn cười lạnh một tiếng: “Một thằng rể phế vật cũng dám quản chuyện của ông đây, thật đúng là điếc không sợ súng! Nếu như bây giờ anh quỳ xuống dưới chân tôi, cầu xin tôi tha cho anh, thì có thể nể tình sự chân thành của anh đối với tôi, anh và Tô San không có mối quan hệ gì mà tha cho anh một mạng chó đó!”
“Trần Anh Tuấn! Anh đừng có quá đáng!”
Tô San tức giận nói: “Dương Chấn là bạn bè của tôi, nếu như anh dám làm gì anh ấy thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”
Tô San lúc này, trên người mang theo một luồng khí tức cực kỳ cường thế, ngữ khí cũng vô cùng trịnh trọng.
“Tô San, em bảo vệ một thằng rể phế vật như vậy, còn ôm ôm ấp ấp anh ta, chắc không phải là thật sự đã lừa gạt bạn thân em rồi chứ?” Trần Anh Tuấn đột nhiên nói với vẻ mặt giễu cợt.
“Anh im miệng cho tôi!” Tô San thật sự sắp điên lên rồi.
Thực ra, Trần Anh Tuấn bất luận là từ gia thế, hay là bề ngoài thì đều rất tốt, cũng rất xứng đôi với cô ta.
Nhưng Tô San lại không có chút hứng thú nào với anh ta cả, Trần Anh Tuấn hoàn toàn chỉ là một tên điên có dục vọng chiếm hữu cực kỳ mạnh, bây giờ hai người còn chưa kết hôn mà anh ta đã điên cuồng như vậy rồi, nếu như kết hôn thì sao chứ?
Tô San quả thực không dám tưởng tượng, bảo cô ta và Trần Anh Tuấn kết hôn, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.
“Nhóc con, lời tôi nói với anh, không nghe thấy sao?”
Tô San càng bảo vệ Dương Chấn, thì Trần Anh Tuấn càng phẫn nộ, cảm thấy như mình đã mọc một cặp sừng loáng bóng rồi vậy.
Anh ta nhấc tay xem thời gian, cười híp mắt nói: “Tôi chỉ cho anh 30 giây, nếu như không quỳ xuống cầu xin tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Chính vào lúc này, hai vệ sĩ mặc đồ vest đi đến đằng sau Trần Anh Tuấn, nhìn chăm chăm vào Dương Chấn.
“Trần Anh Tuấn, đây là Giang Châu, không phải Châu Thành, chỉ cần anh dám động đến một ngón tay của anh ta thì tôi sẽ khiến anh không ra khỏi Giang Châu được! Không tin, thì anh cứ thử xem!”
Tô San cực kỳ mạnh mẽ, trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi đi một cuộc: “Trong vòng 10 phút, đưa người tới Tiệm Cơm Mạnh Ký!”
Tô San lúc này hoàn toàn như thay đổi thành một người khác, khí tức cường thế trên người, khiến Trần Anh Tuấn cảm thấy vô cùng xa lạ.
Vẻ mặt anh ta khó tin: “San San, em vì người đàn ông này mà muốn kêu người tới đối phó anh?”
“Trần Anh Tuấn, đây là do anh ép tôi, tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, giữa chúng ta căn bản là không có khả năng, là anh quấn lấy tôi, bây giờ thậm chí còn muốn động tới bạn bè của tôi.” Tô San lạnh lùng nói.
“Tốt! Rất tốt! Không ngờ, người phụ nữ của Trần Anh Tuấn tôi lại vì người đàn ông khác mà muốn đối phó tôi!”
Trần Anh Tuấn cười lạnh một tiếng, nghiến răng nói: “Anh muốn xem thử, cho dù em có kêu người tới thì có thể làm gì được anh? Nếu như bác Tô biết thì bác ấy chắc chắn sẽ đứng ở phía anh thôi.”
Vẻ mặt Dương Chấn vô cảm, cho dù Tô San muốn kêu người, anh cũng không ngăn cản, dù sao chuyện này không liên quan đến anh.
“Nhóc con, anh chỉ biết đứng sau lưng phụ nữ thôi sao? Nếu như là đàn ông thì cút
ra đây, đừng có nấp sau lưng San San hoài như vậy, thật đúng là đàn bà!” Vẻ mặt Trần Anh Tuấn mỉa mai mà nói.
Xung quanh toàn là người vây xem, chuyện xảy ra ở đây, bọn họ đều nhìn thấy từ lâu rồi, ai nấy cũng đều chỉ chỉ trỏ trỏ Trần Anh Tuấn.
Dù sao đối với bất kỳ ai thì cũng thấy Dương Chấn và Tô San giống như là đang yêu đương, còn Trần Anh Tuấn thì mặt dày quấn lấy Tô San, còn muốn ỷ mạnh hiếp yếu.
“Dương Chấn, anh đừng quan tâm anh ta, đợi người của tôi tới rồi, để tôi xem còn ai dám chặn chúng ta nữa.” Tô San hậm hực nói.
Dương Chấn cười khổ một cái, từ khi nào mà mình đến lượt phụ nữ bảo vệ rồi?
“Trần Anh Tuấn, nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt, tôi khuyên anh mau tránh đường đi, nếu không đợi tôi thay đổi chủ ý rồi thì sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa đâu.” Dương Chấn đột nhiên mở miệng nói.
“Vậy sao? Vậy thì tâm trạng anh đừng có tốt! Để tôi xem thử, anh rốt cuộc có bản lĩnh gì.” Trần Anh Tuấn khích tướng.
Dương Chấn lắc lắc đầu, vừa bất lực lại cạn lời, tên Trần Anh Tuấn này, ấu trĩ như tên của anh ta vậy, chả giống người trưởng thành chút nào cả.
“Anh là người của nhà họ Trần ở Châu Thành?”
Dương Chấn đột nhiên mở miệng hỏi, hồi nãy lúc Tô San cảnh cáo anh ta, đã nói chỗ này không phải Châu Thành.
“Nhóc con, bây giờ anh biết tôi là ai rồi chứ?”
Thấy Dương Chấn biết nhà họ Trần ở Châu Thành, vẻ mặt Trần Anh Tuấn đắc ý nói: “Tôi chính là người của gia tộc họ Trần đỉnh cao nhất Châu Thành, ông nội tôi chính là gia chủ của nhà họ Trần, Trần Hưng Hải!”
Vậy mà lại thật sự là người của nhà họ Trần ở Châu Thành, trước đây sau khi nhà họ Dương bị anh diệt, thì giao nhà họ Dương ở Châu Thành cho Lạc Khải thu dọn, còn nhà họ Trần, trăm phương ngăn cản, thậm chí còn muốn tranh đoạt sản nghiệp của nhà họ Dương.
Chỉ là sản nghiệp của nhà họ Dương, đều là chuyển qua cho Dương Chấn thông qua thủ tục chính quy, nhà họ Trần mới không thành công, nhưng cho dù là vậy thì nhà họ Trần vẫn không ngừng gây rắc rối cho Lạc Khải.
Nếu như không phải anh phái Tiền Bưu đến bên cạnh Lạc Khải thì chỉ e Lạc Khải thật sự sẽ có nguy hiểm đến tính mạng,
“Hóa ra Trần Hưng Hải là ông nội của anh! Chả trách dám ngang ngược như vậy.” Dương Chấn cười nói.
Châu Thành và Giang Châu căn bản là thành phố cùng cấp bậc, nhưng gia tộc hàng đầu ở Giang Châu thì có bốn, mà Châu Thành, lại chỉ có hai, nhà họ Trần chính là một trong số đó, không cần nghĩ cũng biết, nhà họ Trần ở Châu Thành có địa vị cao thế nào.
“Hỗn xược!”
Trần Anh Tuấn quát: “Đại danh của ông nội tôi, há là thứ để anh gọi thẳng như vậy?”
“Cho dù ông nội anh có đứng trước mặt tôi thì tôi cũng vẫn dám gọi như vậy, anh lại là cái thá gì chứ?” Dương Chấn cười lạnh một tiếng.
“Nhóc con, là anh ép tôi!”
Nghe vậy, Trần Anh Tuấn nổi trận lôi đình: “Các người lên cho tôi!”
Anh ta hạ lệnh một tiếng, hai tên vệ sĩ liền lũ lượt xông về phía Dương Chấn.
Tô San tức giận nói: “Trần Anh Tuấn, anh dám!”
Thế nhưng vào lúc này, Dương Chấn đứng ở đằng sau Tô San, lại đột nhiên di chuyển chân, lập tức xuyên qua giữa hai tên vệ sĩ.
“Chát!”
Không có ai nhìn rõ anh đã di chuyển thế nào, ngay sau đó, đã thấy tay của Dương Chấn túm lấy cổ của Trần Anh Tuấn rồi.
“Nhóc con, anh muốn làm gì?”
Hai tên vệ sĩ lập tức kinh hoảng, tức giận gào lên với Dương Chấn.
Dương Chấn nhìn vẻ mặt kinh sợ của Trần Anh Tuấn với vẻ vô cảm, chậm rãi mở miệng: “Tôi đã nói rồi, nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt, đừng có chọc giận tôi, sao lại không nghe lời chứ?”
“Anh, anh muốn làm gì?” Trần Anh Tuấn bị Dương Chấn bóp cổ, nói chuyện không được rõ ràng.
“Hồi nãy anh nói, muốn tôi quỳ xuống cầu xin anh?” Dương Chấn đột nhiên mở miệng.
“Nhóc con, anh dám động tới tôi, nhà họ Trần nhất định sẽ không tha cho anh đâu.”
Trần Anh Tuấn sỉ diện hão, biểu cảm trên mặt có chút hoảng sợ, nhưng cũng có phẫn nộ.
Dương Chấn bất lực mà lắc lắc đầu, một giây sau đó, anh đột nhiên đá ra một chân.
“Bốp!”
Trần Anh Tuấn bị đá trúng bắp chân, hai chân trực tiếp quỳ xuống với Dương Chấn.