Trong lúc điện Hắc Long và Hoàng tộc họ Diệp ngấm ngầm mưu tính lẫn nhau, Dương Thanh đã về tới Yến Đô.
Trong dinh thự Vân Phong, ngoài Dương Thanh thì vẫn còn vài bóng dáng quen thuộc.
Tiền Bưu, người từng là Vua Bóng Đêm ở biên giới phía Bắc đang đứng một bên với vẻ mặt nặng nề, mà người bên cạnh Dương Thanh chính là Lý Trọng với thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh.
Ngoài hai người họ còn có cả Satan với thực lực Thần Cảnh đỉnh phong.
Tính cả Dương Thanh thì chỉ có bốn người, nhưng trong bốn người ở đây không có ai là đơn giản cả.
Tiền Bưu được xem như là tiền bối của Dương Thanh.
Từ khi đi theo anh, thực lực của ông ta đã có bước tăng trưởng rất lớn.
Sau đó lại nhờ có sự hỗ trợ từ đan dược của Phùng Tiểu Uyển, hiện giờ Tiền Bưu đã trở thành một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Bản thân Satan chính là thủ lĩnh đứng đầu của Hồng Trần, một trong ba tổ chức sát thủ lớn ở chiến trường ngoài biên giới.
Vốn dĩ hắn ta chính là cao thủ trải qua nhiều kinh nghiệm vào sinh ra tử, tuy thực lực chỉ ở cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong nhưng sức chiến đấu có thể sánh ngang với bán bộ Siêu Phàm Cảnh.
Lý Trọng là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, bản thân lại tu hành phép hô hấp chín tầng của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, sức chiến đấu tiến thẳng đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Còn về Dương Thanh, tuy rằng anh chỉ ở mức Siêu Phàm Nhị Cảnh nhưng lại có thể đánh bại Lý Trọng.
Sau khi có được phương pháp tu hành Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, thực lực của anh tăng vọt, sức chiến đấu có thể sánh với cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Với đội hình như vậy, thử đưa mắt nhìn khắp Chiêu Châu xem, ngoại trừ gia tộc Cổ Võ ẩn thế ra thì họ chính là sự tồn tại đứng đầu.
“Ba ngày sau, tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm sẽ được tổ chức ở Yến Đô, còn mời rất nhiều nhà tài phiệt đứng đầu Chiêu Châu, rõ ràng mục tiêu mà Diệp Lâm nhắm đến chính là Đế Thôn”.
Dương Thanh quét mắt qua mọi người, nói cực kỳ nghiêm trọng: “Trước giờ chỉ nghe thấy tin đồn về Đế Thôn, rốt cuộc nó là một nơi như thế nào thì chẳng có ai đoán được”.
“Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô lúc trước đã bị tôi phá hủy.
Lúc này khi cuộc chiến tranh giành Đế Thôn bắt đầu, Hoàng tộc họ Diệp chắc chắn sẽ chuẩn bị đâu ra đó”.
“Theo như lời đồn đãi thì Hoàng tộc không được phép nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, thậm chí dòng chính Hoàng tộc cũng bị cấm xuất hiện ở Yến Đô.
Nhưng vào cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô lần trước, người của bốn Hoàng tộc lớn đều xuất hiện ở Yến Đô, thế nhưng không hề có bất cứ chuyện không hay nào xảy đến với họ cả”.
“Nói vậy, chính vì như thế mới làm cho Hoàng tộc họ Diệp có lá gan gióng trống khua chiêng bước vào Yến Đô.
Dù thế nào, chúng ta cũng không thể để cho Đế Thôn xuất thế”.
Dương Thanh vừa nói xong câu này, sắc mặt những người còn lại đều lộ vẻ nặng nề.
Ngay lúc này, Lý Trọng lên tiếng: “Cậu Thanh, tuy rằng chúng ta chỉ nghe toàn tin đồn về Đế Thôn, nhưng sự kiện xảy ra ở Yến Đô vào một trăm năm trước kia thật sự tồn tại.
Điều này tôi có thể làm chứng”.
“Về phần Đế Thôn đến tột cùng là như thế nào, và liệu nó có thật sự trung thành với Vương của Yến Đô sau khi xuất thế hay không thì không thể nào chắc chắn được”.
“Tuy nhiên, hiện giờ Hoàng tộc họ Diệp cố ý muốn nắm quyền kiểm soát Đế Thôn, còn mời nhiều gia tộc quyền quý đứng đầu như thế, e rằng chúng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, muốn dẹp yên sợ là không hề dễ dàng”.
“Tôi có một đề nghị, thay vì để Hoàng tộc họ Diệp nắm Đế Thôn trong tay, chi bằng cậu Thanh hãy hành động.
Nhìn từ nhiều góc độ, cậu chính là ứng cử viên thích hợp nhất cho ngôi Vương của Yến Đô, Hoàng tộc vốn không có tư cách can thiệp.
Chỉ cần cậu ra tay thì tất nhiên sẽ có thể kế thừa Đế Thôn”.
“Một khi Đế Thôn nghe theo mệnh lệnh của cậu thì đó sẽ là trợ lực cực kỳ to lớn cho cậu”.
Mấy người ở đây đều biết rõ tình trạng hiện giờ của Dương Thanh.
Anh không chỉ chọc giận người của Hoàng tộc họ Vũ mà còn có thù hận với cao thủ của Miêu Thành.
Bên cạnh đó, anh em tốt của Dương Thanh là Mã Siêu lúc này cũng bị mắc kẹt ở Hoàng tộc họ Phùng, một trong hai Hoàng tộc cổ xưa lớn.
Còn có một tai họa ngầm lớn nhất, đó chính là phủ thành chủ Hoài Thành.
Hoàng tộc họ Vũ và Hoàng tộc họ Phùng còn đỡ, chỉ có Miêu Thành và Hoài Thành là cực kỳ phiền phức.
Miêu Thành cũng giống như Hoài Thành, đều