Vũ Văn Cao Dương hoàn toàn không cho Dương Thanh có cơ hội từ chối, anh đành bất đắc dĩ đồng ý.
"Bố, chỉ cần bố có thể khuyên bảo được Vũ Văn Bân thì con có thể bồi dưỡng anh ta”.
Dương Thanh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhưng bố không được nói sẽ cho con kế thừa gia tộc Vũ Văn nữa.
Nếu để người ngoài nghe được, lan truyền đi thì Hoàng tộc họ Diệp sẽ lấy nó làm lý do chính đáng để ra tay với gia tộc”.
Điều mà Dương Thanh sợ nhất là sau khi giải quyết Hoàng Tộc họ Diệp, họ sẽ chó cùng rứt giậu.
Mặc dù gia tộc Vũ Văn nhỏ, nhưng một khi chủ gia tộc biến thành Dương Thanh thì lại khác.
Tuy Vũ Văn Bân từng có ân oán rất sâu với anh, luôn luôn nhằm vào anh, cũng đã làm rất nhiều chuyện không tốt, nhưng nể mặt Vũ Văn Cao Dương, Dương Thanh có thể buông bỏ tất cả thù oán.
Chỉ cần Vũ Văn Bân có thể đặt thù hận xuống thì anh cũng không ngại bồi dưỡng anh ta, không chỉ thế còn có thể dốc sức trợ giúp, cố gắng nâng cao địa vị của gia tộc Vũ Văn ở Chiêu Châu.
"Được rồi, bố đồng ý với con, sẽ không nói chuyện muốn giao gia tộc Vũ Văn giao cho con ra ngoài”.
Vũ Văn Cao Dương cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng cam đoan, ngay sau đó lại nghiêm túc nói: "Con có thể từ chối vị trí chủ gia tộc nhưng lệnh bài này con cứ cầm trước đã.
Đợi sau này Vũ Văn Bân có thể tự mình đảm đương rồi thì con hẵng giao lệnh bài cho nó".
Dương Thanh không cự nự nữa, cất lệnh bài chủ gia tộc đi.
Anh bỗng nhiên lại hỏi: "Bố, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao con có cảm giác như bố đang nhắn nhủ hậu sự vậy?"
Đồng thời, trong lòng anh còn nhiều thêm chút lo lắng.
Vũ Văn Cao Dương mỉm cười lắc đầu, bình tĩnh nói: "Chẳng qua là có một số việc nhìn thấu rồi, sợ có một ngày bỗng nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn nên mới nghĩ nên thu xếp mọi thứ trước”.
Nhìn thấy Vũ Văn Cao Dương không giống như đang nói dối, Dương Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, đáp lời: "Nếu bố mệt thì cứ giao việc trong gia tộc cho người đáng tin đi ạ, bố cũng nên nghỉ ngơi một chút”.
"Chỉ cần con còn ở đây, con quyết không để gia tộc Vũ Văn suy tàn”.
Vũ Văn Cao Dương gật đầu: "Dương Thanh, cám ơn con!"
Dương Thanh cười lắc đầu, đứng dậy: "Nếu như không còn chuyện gì khác thì con đi trước đây, một thời gian nữa con sẽ trở lại thăm bố”.
"Được!"
Dương Thanh nhanh chóng rời khỏi gia tộc Vũ Văn, đến nhà họ Diệp.
Dù thế nào thì Diệp Mạn – chủ gia tộc nhà họ Diệp hiện giờ, cũng là mẹ ruột của Tần Thanh Tâm, có một số việc phải bàn giao trước.
Trong lúc Dương Thanh đi đến nhà họ Diệp, Vũ Văn Cao Dương gọi Vũ Văn Bân đến.
"Bố, bố tìm con ạ?"
Gặp bố mình, Vũ Văn Bân kìm nén sự căm hận trong lòng xuống, kính cẩn nói.
"Văn Bân, bố có chuyện muốn bàn với con”, Vũ Văn Cao Dương đáp.
"Có chuyện gì, bố cứ bảo con là được ạ”, Vũ Văn Bân nói.
Vũ Văn Cao Dương gật đầu rồi mới lên tiếng: "Con cũng biết, giờ đây Dương Thanh dù là về thân phận hay địa vị đều rất cao, bố định cho con đi theo nó một thời gian để nó bồi dưỡng con, đợi đến lúc con có thể một mình gồng gánh gia tộc sẽ giao gia tộc này lại cho con".
Vũ Văn Bân sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: "Con xin lỗi, chuyện này con không làm được!"
Đồng thời, lòng anh ta tràn đầy tức giận, sự căm thù Vũ Văn Cao Dương đã đạt đến đỉnh điểm.
Vừa rồi Vũ Văn Cao Dương đã giao lệnh bài chủ gia tộc cho Dương Thanh, còn nói muốn anh làm người đứng đầu gia tộc Vũ Văn, những lời này chính tai Vũ Văn Bân nghe thấy.
Nhưng bây giờ, Vũ Văn Cao Dương lại muốn anh ta đi theo Dương Thanh một thời gian, khi nào có thể gồng gánh gia tộc mới được giao