Dương Thanh vừa lên tiếng, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Cậu nói không thể là không thể sao?”
Chủ gia tộc vừa mới nói chuyện cau mày nói.
Long Tấn nhíu mày, không vui nhìn về phía ông già kia, quát lên: “Phương Nho, không được vô lễ với cậu Thanh!”
“Long Hoàng, không phải tôi bất kính với cậu ta, mà cậu ta nói chuyện quá quả quyết rồi! Dù sao Hoàng tộc họ Diệp cũng là một trong bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu, hiện nay cảnh giới võ đạo của Diệp Hoàng đột phá Siêu Phàm Cảnh, lại còn có thêm Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp đột phá Siêu Phàm Cảnh vào 50 năm trước”.
“Tôi nói một câu Long Hoàng ngài không thích nghe, nếu Hoàng tộc không có người bảo vệ, dựa vào thực lực của Hoàng tộc họ Diệp ngày hôm nay, muốn trấn áp ba Hoàng tộc lớn khác hẳn cũng không phải là không thể”.
Phương Nho không hề cho Long Tấn chút mặt mũi, trong lời nói còn mang theo mấy phần khinh thường Hoàng tộc họ Long.
Lời này làm cho người của Hoàng tộc họ Long lập tức thay đổi sắc mặt, sắc mặt Long Tấn vô cùng khó coi.
Dĩ nhiên lão ta cũng biết lời của Phương Nho không phải là không có đạo lý, dẫu sao bây giờ Hoàng tộc họ Diệp đã xuất hiện hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, mà ba Hoàng tộc lớn khác ngay cả một cao thủ bước vào Siêu Phàm Cảnh cũng không có.
Trong giới võ đạo có lưu truyền một câu nói, dưới Siêu Phàm Cảnh chỉ là con kiến hôi, có thể thấy sự chênh lệch giữa cao thủ Siêu Phàm Cảnh và cao thủ Thần Cảnh lớn đến nhường nào.
Chỉ là Phương Nho nói ra những lời như thế trong tình hình này, thật sự là không cho Long Tấn chút mặt mũi nào.
Dương Thanh không lên tiếng, chỉ lạnh nhạt nhìn Phương Nho, cũng không thể bởi vì một câu nói thật của đối phương mà nổi điên chứ?
Căn phòng rộng lớn nhất thời yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phương Nho.
“Long Hoàng, tôi vẫn cho là Hoàng tộc họ Diệp mời các gia tộc lớn tới cũng không phải nhằm vào Đế Thôn, mà chúng muốn mượn cơ hội này để thể hiện sức mạnh của Hoàng tộc họ Diệp, từ đó ra uy với các thế lực quyền quý”.
“Còn Hoàng tộc họ Diệp lựa chọn địa điểm tổ chức ở Yến Đô, cũng có thể là vì tránh hiềm nghi, dẫu sao hiện giờ Hoàng tộc họ Diệp xuất hiện hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nếu tổ chức tiệc mừng thọ ởHoàng thành Diệp, sợ là có rất nhiều gia tộc không dám tới”.
“Cho nên chỉ có nơi trung lập là Yên Đô mới là thích hợp nhất”.
“Tôi thì lại cho rằng bây giờ chúng ta phải quan tâm đến việc phải đối phó như thế nào trước tình cảnh Hoàng tộc họ Diệp chèn ép Hoàng thành Long, mà không phải Hoàng tộc họ Diệp có nhằm vào Đế Thôn hay không”.
Phương Nho lại nói tiếp.
Lão ta vẫn ra vẻ đúng mực, lời nói cũng khiến người ta không thể bắt bẻ được gì.
Lâm Huy khẽ gật đầu, nói: “Ông chủ Phương nói có lý, có khi Hoàng tộc họ Diệp muốn thể hiện sức mạnh của họ, đồng thời chấn chỉnh các gia tộc, để cho thấy địa vị của Hoàng tộc họ Diệp”.
Ánh mắt Long Tấn bỗng nhìn về phía một ông già khác, lão ta hỏi: “Ông chủ Giang, ông cho là thế nào?”
Chủ gia tộc họ Giang - một trong bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành Long, Giang Văn Sơn.
Giang Văn Sơn liếc Long Tấn, sau đó nói: “Long Hoàng, tôi đồng ý với ông chủ Phương”.
Một câu đã thể hiện rõ thái độ của lão ta.
Sắc mặt Long Tấn hơi khó coi, nhưng vẫn không nổi giận, ánh mắt nhìn về phía người cuối cùng, Vu Thủy – chủ gia tộc họ Vu, một trong bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành Long.
Thấy Long Tấn nhìn về phía mình, không đợi lão ta lên tiếng, Vu Thủy cười cười, lên tiếng: “Tôi cho là bây giờ không cần thiết phải so đo mục đích của Hoàng tộc họ Diệp là gì”.
“Cho dù Hoàng tộc họ Diệp nhằm vào Đế Thôn, vẫn là vì muốn thể hiện cho các gia tộc thấy thực lực của Hoàng tộc họ Diệp, chúng ta cùng phải đối mặt với sức mạnh của họ”.
“Cho nên chủ đề chúng ta cần thảo luận bây giờ thật ra chỉ có một, đó chính là đối với Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng thành Long chúng