Trước tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm một ngày, xế chiều, Dương Thanh nhận được điện thoại của Vũ Văn Cao Dương.
“Dương Thanh, bố sẽ không đi nữa, trong mắt mấy cao thủ Hoàng tộc đó, bố không là cái thá gì cả, bọn họ sẽ không nhằm vào bố đâu”.
Dương Thanh chưa kịp nói gì, Vũ Văn Cao Dương lại tiếp tục nói: “Dương nhiên, nếu như, bố nói nếu như Hoàng tộc họ Diệp thật sự hèn hạ dùng bố để uy hiếp con, vậy con cứ yên tâm, bố sẽ không để chúng có cơ hội này”.
“Bởi vì trước khi chúng định dùng bố để uy hiếp con, bố sẽ tự sát”.
Dương Thanh vốn muốn Vũ Văn Cao Dương rời đi, cũng chỉ vì sợ Hoàng tộc họ Diệp chó cùng rứt giậu, dĩ nhiên tỷ lệ xảy ra chuyện này là vô cùng nhỏ.
Dẫu sao Hoàng tộc họ Diệp cũng cần mặt mũi, nếu bọn họ thật sự làm như vậy, sẽ trở thành trò cười của toàn Chiêu Châu.
Hoàng tộc họ Diệp là một trong những gia tộc đứng đầu Chiêu Châu, bọn họ chắc sẽ không làm như vậy.
“Bố, bố nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, con cũng có thể bảo vệ bố bình an”.
Dương Thanh vô cùng trịnh trọng nói.
Vũ Văn Cao Dương vô cùng vui vẻ yên tâm, nhưng vẫn dặn dò: “Dương Thanh, con cũng nhất định không được làm gì ngốc nghếch, là bố tự lựa chọn ở lại, tất cả hậu quả bố sẽ chịu trách nhiệm.
Nếu Hoàng tộc họ Diệp thật sự không biết xấu hổ, con cũng nhất định đừng quan tâm đến bố, nếu không cho dù bố sống cũng sẽ áy náy suốt đời, bố tình nguyện chết, cũng không muốn trở thành gánh nặng của con”.
Dương Thanh biết cứ tiếp tục tranh luận sẽ không hay lắm.
Cho nên anh nói: “Vâng, con đồng ý với bố!”
“Dương Thanh, dù sao Hoàng tộc họ Diệp cũng là gia tộc đứng đầu ở Chiêu Châu, cho dù thế nào con nhất định cũng phải đảm bảo bình an cho mình.
Nếu con xảy ra chuyện không may, bố cũng không biết phải đối mặt với người mẹ quá cố của con như thế nào”.
Vũ Văn Cao Dương bỗng nhiên nói, giọng điệu đầy vẻ ân cần và lo âu.
Dương Thanh gật đầu: “Bố, bố yên tâm đi, khi đối mặt với Hoàng tộc họ Diệp, con nhất định sẽ bảo đàm an toàn của mình là trên hết”.
Hai bố con lại trò chuyện hồi lâu, mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Dương Thanh sắc mặt vô cùng nặng nề, sau đó dặn dò Satan ở bên ngoài: “Sắp xếp hai cao thủ đỉnh phong Thần Cảnh tới bảo đảm an toàn cho bố tôi”.
“Vâng, cậu Thanh!”, Satan vội vàng đáp.
Cho dù tỉ lệ Hoàng tộc họ Diệp ra tay với Vũ Văn Cao Dương là vô cùng nhỏ, nhưng vẫn tồn tại nguy cơ.
Nếu có tồn tại, Dương Thanh nhất định phải cố gắng bảo đảm sự an toàn cho Vũ Văn Cao Dương.
“Anh Thanh, vừa rồi Long Tấn của Hoàng tộc họ Long nói lão ta đã dẫn cao thủ Hoàng tộc họ Long tới Yến Đô, hơn nữa còn mời người của mấy gia tộc hàng đầu ở Hoàng thành Long tới đây, muốn bàn chuyện ngày mai cùng cậu”.
Lúc này, Tiền Bưu lại lên tiếng.
Dương Thanh đưa tay nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó nói: “Còn hai giờ, đến lúc đó tôi sẽ đi một chuyến”.
Tiệc mừng thọ của Diệp Lâm vốn mời những gia tộc đứng đầu Chiêu Châu, Hoàng tộc họ Long đương nhiên được mời, các gia tộc đừng đầu ở Hoàng thành cũng được mời tới.
Long Tấn là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, đối với Dương Thanh mà nói, đúng là rất hữu dụng.
Hai giờ sau, một chiếc Phaeton màu đen từ từ dừng lại trước cửa của Thanh Phong Các.
Thanh Long Các là một trong những khách sạn cao cấp nhất ở Yến Đô, Dương Thanh đi thẳng lên phòng Chí Tôn, lúc này phòng bao rộng lớn đã ngồi đầy người.
Nhìn thấy Dương Thanh xuất hiện, Long Tấn vội vàng đứng lên chào đón: “Cậu Thanh, cậu tới rồi!”
Dương Thanh khẽ gật đầu, dưới dự nghênh đón của Long Tấn, ngồi xuống bên người lão ta.
Người của Hoàng tộc họ Long đều đã từng gặp