Lý Trọng thật sự sợ hãi, bởi tuy Dương Thanh mới chỉ có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng sức chiến đấu thực tế lại có thể ngang ngửa Siêu Phàm Lục Cảnh, trong khi bản thân lão ta chỉ có thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh, nhờ Đại Đạo Thiên Diễn Kinh có thể gắng gượng phát huy ra thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh mà thôi.
Nếu Dương Thanh còn ở trạng thái mạnh nhất mà nổi ý định giết lão thì thật quá dễ dàng.
Vừa nghĩ tới chuyện rất có khả năng Dương Thanh chỉ đang thử thách nhà họ Lý, nỗi sợ hãi trong lòng lão ta càng thêm lớn.
"Bố, giờ chúng ta nên làm gì đây? Theo như lời Bảo Tuấn tả lại, lúc Dương Thanh nghe nói Ngải Lâm đang được cấp cứu thì suýt đã bùng nổ, rất có khả năng cậu ta chỉ đang giả bộ thôi!", Lý Giang Hùng sợ hãi nói.
Lý Bảo Tuấn cũng nhân cơ hội nói thêm: "Ông tổ, lúc đó ông không nhìn thấy đó thôi, ánh mắt Dương Thanh khi đó vô cùng đáng sợ, cháu nhìn thấy rõ ràng, trong mắt cậu ta nổi lên một tầng đỏ như máu, thực sự quá đáng sợ".
Lý Trọng không nói gì thêm, chỉ đi qua đi lại trong phòng, lão ta đang suy tính xem nên làm thế nào mới có thể giải trừ "hiểu lầm" giữa nhà họ Lý và Dương Thanh.
Tuy việc Dương Thanh có thể đang thăm dò nhà họ Lý chỉ là suy đoán của bọn họ, cũng có thể Dương Thanh chỉ đang cố gắng phô trương ra mà thôi, nhưng nếu chẳng may là thật thì sao?
Chẳng may võ thuật của Dương Thanh không bị phế mất, vậy thì nhà họ Lý thực sự gặp nguy rồi.
Lý Trọng bỗng nói: "Chuyển lời cho Lý thần y, nhất định phải chữa trị tốt cho cô gái kia, đồng thời phải giúp cô ta khôi phục nhanh nhất có thể!"
"Mặt khác, bảo đám người nhà ta đang đi lùng bắt Phùng Tiểu Uyển trở về hết đi".
"Vâng, thưa bố", Lý Giang Hùng vội đáp.
Lý Trọng nói tiếp: "Để bố tự mình tới tìm cậu ấy một chuyến, xem xem có thể cứu vãn được mối quan hệ hai bên nữa không".
Vừa nghĩ tới chuyện rất có thể Dương Thanh chưa hề bị phế mất võ thuật, Lý Trọng lại hối hận, nếu lúc trước lão ta kiên định đi theo Dương Thanh thì sao lại phát sinh chuyện thế này?
Chốc lát sau, Lý Trọng đã tới trước khu nhà cao cấp Dương Thanh đang ở, lão ta gõ cửa, lên tiếng: "Cậu Thanh, Lý Trọng đến xin được tạ tội!"
Dương Thanh đang ngồi trong phòng cố gắng tiến vào tầng thứ nhất trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, nghe thấy thế, sắc mặt thoáng lộ vẻ nghi hoặc, tạ tội?
Anh hơi bối rối, không rõ Lý Trọng lại định giở trò gì?
Nhưng sau đó, anh nhanh chóng bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Vào trong nói đi!"
Được Dương Thanh cho phép, Lý Trọng mới cẩn thận dè dặt đẩy cửa đi vào.
Dương Thanh nhìn thẳng vào Lý Trọng, đáy mắt toát ra một tia thất vọng: "Tôi mang theo cao thủ nhà họ Lý tới Hoàng thành Diệp đánh một trận, ông cho rằng tôi làm thế là để lợi dụng các ông nhằm đối phó với Hoàng tộc họ Diệp, dù thua thì cũng chỉ có nhà họ Lý phải chịu tổn thất lớn nhất, còn tôi sẽ không có bất kì tổn thất nào, hơn nữa, nếu có ngày nhà họ Lý thay thế được vị trí của Hoàng tộc họ Diệp thì sẽ vẫn phải chịu sự quản chế của tôi?"
"Thêm nữa, tôi hôn mê ba ngày ba đêm, các người cho rằng võ thuật của tôi đã hoàn toàn bị phế bỏ, tôi bảo bạn tôi rời khỏi nơi này, các người lại cho rằng, vì tôi đã không có năng lực bảo vệ bọn họ nên mới muốn cho bọn họ chạy khỏi Hoàng thành Thượng Quan?"
Dương Thanh liên tục chất vấn, giọng nói lại hết sức bình thản, không nghe ra tâm trạng thế nào, nhưng chính vẻ bình thản dửng dưng này lại càng làm cho Lý Trọng cảm thấy có áp lực lớn hơn nữa.
"Bịch!"
Lý Trọng vội quỳ gối dưới chân Dương Thanh, mặt đầy hối hận, nói: "Cậu Thanh, tôi sai rồi, tôi thực