Nghe Lý Giang Hùng nói thế, Dương Thanh bỗng mở bừng mắt.
Lý Giang Hùng đón nhận ánh mắt của Dương Thanh, bất chợt run cả người, vội vã cúi đầu xuống.
Dương Thanh hỏi: "Ông chắc chắn là Thượng Quan Hoàng đã truyền lời như vậy đến cho tôi?"
Lúc này, sắc mặt anh lạnh nhạt xa cách, toàn thân tản ra một khí thế uy nghiêm cực kì, khiến tim lão ta run lên, không dám ngẩng đầu, nói cũng không dám dõng dạc: "Người của Hoàng tộc họ Thượng Quan nói thế, tôi chỉ truyền đạt lại nguyên văn mà thôi".
"Hừ!"
Dương Thanh cười lạnh: "Nếu đã thế, tôi cũng muốn đi gặp Thượng Quan Hoàng một lần, xem xem rốt cuộc ý ông ta có phải như vậy không".
Dứt lời, anh đứng phắt dậy, cất bước đi thẳng ra cửa.
Tới cửa, Dương Thanh bỗng dừng bước, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Đợi bạn tôi tỉnh lại thì đưa cô ấy về Yến Đô".
"Vâng!", Lý Giang Hùng vội vã thưa.
Ngoài cửa đã có một chiếc Rolls Royce đang chờ, hẳn là xe của nhà họ Lý chuẩn bị để đưa Dương Thanh tới Hoàng tộc Thượng Quan.
Xe lao đi vun vút, Dương Thanh lẳng lặng ngồi trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, đầu óc điên cuồng suy tính.
Dưới tình huống thế này, Thượng Quan Hoàng lại đột nhiên muốn gặp mình, Dương Thanh cảm thấy có gì đó bất thường, anh thử một câu, Lý Giang Hùng đã lộ rõ vẻ khẩn trương, không rõ là vì sợ anh hay vì đang lừa anh nên mới khẩn trương như thế.
Nhưng anh thì càng nghiêng về khả năng lão ta đang lừa anh, nếu Thượng Quan Hoàng muốn để nhà họ Lý thả anh ra thì chắc chắn sẽ không dùng loại giọng điệu ra lệnh, bảo anh đi gặp Thượng Quan Hoàng như vậy.
Hơn nữa, hiện nhà họ Lý tạm thời chưa chắc chắn tu vi võ thuật của anh đã khôi phục hay chưa, nếu quả thật đã xác định được, bọn họ đã sớm ra tay với anh rồi.
Nếu nhà họ Lý không dám động đến anh trước khi làm rõ tình hình thì hẳn Hoàng tộc Thượng Quan cũng sẽ như vậy.
Xe vẫn lao nhanh.
Chừng nửa giờ sau, xe chậm rãi lái vào trước cửa Hoàng phủ họ Thượng Quan mới dừng hẳn lại.
"Thưa cậu Thanh, đã tới Hoàng phủ họ Thượng Quan, xe chúng tôi không vào được, đành phiền chính cậu tự đi vào thôi ạ", Lý Giang Hùng thận trọng dè dặt nói.
Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Lý Giang Hùng một cái, lặp lại lần nữa: "Nhớ lấy lời tôi, đợi khi Ngải Lâm tỉnh lại thì đưa chị ấy về Yến Đô ngay".
"Vâng, thưa cậu!", Lý Giang Hùng vội đáp.
Bấy giờ, Dương Thanh mới xuống xe, cất bước đi vào trong Hoàng phủ họ Thượng Quan.
Thực ra anh cũng có thể đưa Ngải Lâm tới Hoàng tộc Thượng Quan, chỉ có điều, hiện tại anh còn chưa khôi phục tu vi, chuyến đi tới Hoàng tộc Thượng Quan lần này lành dữ thế nào, anh không dám bảo đảm, anh cũng không muốn vừa mới thoát khỏi một chốn nguy hiểm như nhà họ Lý lại rơi vào một nơi còn nguy hiểm hơn.
"Cậu Thanh, nhà họ Lý để cậu rời khỏi đó?"
Đúng lúc này, Thượng Quan Nhu bỗng đi tới, nhìn thấy Dương Thanh, cô ta lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
Thấy Thượng Quan Nhu kinh ngạc như vậy, Dương Thanh nhẹ nhàng gật đầu, cười cười, nói với cô ta: "Người nhà họ Lý nói là Thượng Quan Hoàng muốn tôi ngay lập tức tới đây gặp, cho nên đưa tôi tới".
Nghe vậy, Thượng Quan Nhu nhíu mày: "Nhà họ Lý đang muốn cố tình ly gián đây mà!"
Thấy Thượng Quan Nhu tức giận, Dương Thanh gần như đã chắc chắn, những lời kia đích xác là nhà họ Lý cố tình nói ra.
Dương Thanh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thượng Quan Nhu thoáng do dự, sau đó mới cất lời: "Ông nội tôi đã đồng ý phái người tới nhà họ Lý đón cậu về đây, nhưng không hề ra lệnh bảo cậu phải ngay lập tức tới gặp mặt, lúc đó tôi