Dương Thanh thản nhiên nói: “Nếu cao thủ của Dược Vương Cốc không sợ chết thì cứ để họ tới đi!”
Bây giờ Dương Thanh cũng có thể phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, tuy Dược Vương Cốc có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nhưng cũng không có mấy ai thực sự đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh hết.
Hoài Lam cảm nhận được thái độ của Dương Thanh với mình đã thay đổi, trở nên lạnh nhạt hẳn, cũng thầm lo lắng.
Cô ta không nói năng gì nữa, chỉ lái xe thẳng tới sân bay.
Có lẽ vì xe Hoài Lam có ký hiệu của Hoài Thành nên chặng đường này rất suôn sẻ, không gặp bất kỳ chướng ngại nào.
Nhưng rất nhiều cao thủ của Dược Vương Cốc đã chú ý tới chiếc xe này, có khoảng năm chiếc xe khác chạy theo nó.
Đương nhiên Dương Thanh cũng cảm nhận được chuyện này, nét mặt anh vẫn rất thản nhiên, nhưng trong lòng lại tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Nửa tiếng sau, rốt cuộc Hoài Lam cũng lái xe tới sân bay Hoài Thành.
Hoài Lam hỏi: “Anh Thanh, đến sân bay rồi! Bây giờ thì sao? Chúng ta đi đâu thế?”
Dương Thanh vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Hoài Lam: “Hoài Lam, tôi có thể tin tưởng cô chứ?”
Hoài Lam không khỏi rùng mình, chẳng lẽ Dương Thanh đã nhận ra điều gì đó rồi hả?
Nhưng cô ta vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, cô ta nói ngay: “Anh Thanh, đương nhiên anh có thể tin tưởng tôi rồi, nếu thành chủ đã bảo tôi đi với anh, hỗ trợ anh, chắc chắn tôi sẽ làm hết sức!”
Dương Thanh nói: “Tôi muốn đón một người ở sân bay,