Tới đi!
Vương Chiến gầm lên, cắn răng chịu đựng.
Từng giây từng phút trôi qua, cơn đau chẳng những khôgn biến mất mà còn trở nên nhức nhối hơn, trán Vương CHiến rịn đầy mồ hôi vẫn xắn răng kiên trì.
Đây không phải là cơ hội để lão ta khôi phục tu vi mà cũng là cơ hội để báo ơn Dương Thanh.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã đi lên máy bay rời khỏi Yến Đô tới chiến trường ngoài biên giới.
Anh đã nhận được tin báo về căn cứ của tổ chức sát thủ Hồng Trần, không chỉ có tổng hội mà còn mười phân hội đều ở ngoài chiến trường ngoài biên giới.
Đã một năm từ ngày anh rời khỏi biên giới phía Bắc, không ngờ có ngày lại quay về chiến trường ngoài biên giới.
Ngay khi Dương Thanh đang tới chiến trường ngoài biên giới, tại một vùng sa mạc vắng vẻ có một người bị trói trên một cái giá chữ thập.
Mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống đầu, người kia máu me khắp người, khí tức suy yếu bị phơi dưới ánh mặt trời.
“Chúng mày nhất định sẽ phải hối hận!”
Người bị trói mặt mày dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bốp!”
Ngay sau đó, một một gã người Tây cao lớn hung hăng quất roi da lên người anh ta.
“Đến nơi này rồi còn dám mạnh miệng?”
Gã người Tây cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải bọn tao cần mày làm mồi nhử, mày nghĩ mày còn sống đến bây giờ sao?”
“Bốp bốp bốp!”
Nói xong, gã ta lại điên cuồng quật roi da lên người chàng trai bị trói.
“Kêu lên cho tao! Kêu đi!”
Gã người Tây giận dữ hét.
Chàng trai kia như không hề cảm giác được đau đớn, không chịu kêu lên một tiếng khiến gã ta cảm thấy bị sỉ nhục, lại càng quất mạnh hơn.
Chàng trai bị trói trên giá chữ thập chính là Mã Siêu bị sát thủ Hồng Trần bắt tới.
Lúc này, Mã Siêu đang cắn chặt răng, cho dù bị hành hạ