“Đưa vị trí cho tôi!”
Dương Thanh lên tiếng, lửa giận sục sôi.
Mã Siêu đã bị bắt từ mấy tiếng trước.
Không ai biết được trong mấy tiếng này Mã Siêu sẽ gặp phải những gì.
Người đàn ông trung niên vội vàng đưa cho anh một dụng cụ to bằng bàn tay: “Tướng quân, 13 căn cứ của Hồng Trần đều đã được ký hiệu trên chiếc ra đa này”.
“Tốt!”
Dương Thanh nhận lấy rađa, đi theo người trung niên leo lên một chiếc xe chiến đấu bọc thép.
Nơi này là khu vực hòa bình của chiến trường ngoài biên giới, không được phép xảy ra bất kỳ cuộc chiến nào.
Nhưng ở ngoài sân bay, bất kỳ đâu cũng có thể xảy ra chiến tranh.
Quả nhiên, chiếc xe vừa rời khỏi sân bay chưa được 2 km, tiếng còi cảnh báo bỗng nhiên điên cuồng vang lên.
“Tướng quân ngồi chắc!”
Người trung niên vừa dứt lời, lập tức đạp mạnh chân ga, động cơ xe gào rú điên cuồng lao vút đi.
“Rầm rầm rầm!”
Vô số đạn pháo từ trên trời giáng xuống xung quanh chiếc xe.
Còi cảnh báo trong xe không ngừng vang lên.
Người trung niên vẫn vững vàng lái xe né tránh từng đầu đạn pháo.
Từ đầu đến cuối, Dương Thanh vẫn giữ bình tĩnh, dường như anh đang ở Yến Đô chứ không phải chiến trường ngoài biên giới.
Mười phút sau, rốt cuộc đạn pháo cũng dừng lại, chiếc xe lại quay về tuyến đường bình thường.
Dương Thanh nhìn qua cửa kính xe, trông thấy rất nhiều cảnh vật quen thuộc, trong lòng không khỏi cảm thán.
Lần đầu tiên bước vào chiến trường, anh vẫn còn là một kẻ hèn nhát, nếu gặp phải trận chiến vừa rồi chắc đã sợ tè ra quần.
Bây giờ đối với anh nó chỉ như trò trẻ con.
“Tướng quân, phía trước có một căn cứ của Hồng Trần”.
Nửa tiếng sau, người trung niên lên tiếng nhắc nhở.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, nghiến răng nói: “Bắt đầu tiêu diệt Hồng Trần từ bây giờ!”
Người trung niên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhận được mệnh lệnh phải đưa Dương Thanh đi tìm các căn cứ của Hồng Trần.
Sau khi nghe anh nói muốn tiêu diệt Hồng Trần, ông