Đám sát thủ này đều rất nghi hoặc, còn tỏ ra bất mãn.
Bọn họ là sát thủ Hồng Trần, thù lao của mỗi nhiệm vụ đều rất cao.
Nhất là với các cao thủ đứng đầu, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều có thể đạt được khoản thù lao kếch sù.
Còn trong phòng họp ở căn cứ ngầm của tổng hội Hồng Trần.
Đám lãnh đạo đều ngồi túm tụm.
Hiện giờ ngoại trừ tổng hội, mười hai điểm đỏ còn lại trên màn hình đều đã dập tắt.
Chứng tỏ mười hai căn cứ kia đều đã bị hủy diệt.
“Rốt cuộc là ai? Tại sao lại tấn công chúng ta? Đến cả căn cứ cũng bị tiêu diệt!”
Đám lãnh đạo vừa tức giận vừa hoảng loạn.
Tổ tình báo của Hồng Trần đang cuống cuồng tìm kiếm thông tin, nhưng cả một tổ lớn như vậy lại không thể thu được tin tức có ích nào.
Trước giờ chưa từng xảy ra tình trạng như vậy.
Vẻ mặt của đám lãnh đạo Hồng Trần đều vô cùng trầm trọng.
“Thủ lĩnh, có gì đó sai sai!”
Bỗng có người lên tiếng.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của thủ lĩnh lập tức quét tới người kia.
Người kia vội vàng nói tiếp: “Mười hai căn cứ đều bị hủy diệt liên tiếp.
Từ lức căn cứ thứ mười hai bị tieu diệt đến giờ đã được một tiếng rưỡi”.
“Nhưng từ nơi đó tới đây chỉ mất một tiếng đi đường là cùng.
Theo quy luất trước đó, lẽ ra đối phương phải giết tới đây rồi mới đúng.
Tại sao vẫn chưa có tin tức gì?”
Những người còn lại đều lọ vẻ kinh hãi.
Chẳng lẻ đối phương đã biết chúng ta triệu tập toàn bộ sát thủ trở về nên không dám tới nữa?”
Xem ra thưc lực của đội phương có hạn.
cũng không thể đánh giết cả mười ba căn cứ của Hồng Trần cùng lức nên chỉ có thể tập hợp tất cả lực lượng đồng loạt tấn công mộtc ăn cứ của ta.
“Đúng, chắc chắn là thế!”
Đám lãnh đạo Hồng Trần nhao nhao phụ họa.
Chỉ có thủ lĩnh tỏ vẻ nghiêm không biết tại sao ông ra cứ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Nhưng lại không nghĩ ra được có gì không đúng.
Ngay khi thủ lĩnh Hồng Trần đang nghi ngờ, Dương Thanh đã ngủ say trong xe.
Lâu rồi anh chưa được ngủ trong tiếng bom đạn ầm ĩ.
Nơi đây là chiến trường ngoài biên giới, bốn phía đều ngập trong lửa đạn nhưng không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.
Hừng đông vừa lên, Dương Thanh lập tức tỉnh dậy, ánh mắt lóe sáng.
“Tướng quân tỉnh rồi!”
Lôi Âm không ngủ