“Hồng Trần có một bộ phân chuyên phụ trách nhận nhiệm vụ, đánh giá độ khó với từng nhiệm vụ”.
“Cũng chia sát thủ thành mười cấp, sát thủ đẳng cấp nào chỉ có thể nhận nhiệm vụ có độ khó tương ứng.
Đến khi hoàn thành một số lượng nhiệm vụ nhất định, bọn họ mới được thăng cấp”.
“Mà một trăm sát thủ kia đều từ cấp chín trở lên”.
Nghe vậy, Dương Thanh cũng kinh ngạc: “Không ngờ một tổ chức sát thủ lại có hệ thống hoạt động phức tạp như vậy”.
Lôi Âm cười nói: “Tạm được thôi.
Ở nước ngoài còn nhiều thế lực lợi hại có hệ thống hơn xa Hồng Trần”.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Khoảng chừng bốn mươi phút sau, Lôi Âm bỗng lên tiếng: “Tướng quân, phía trước chính là địa bàn của tổng hội Hồng Trần, có đi tiếp không?”
Dương Thanh nhìn ông ta, đột nhiên hỏi: “Chắc ông cũng sắp đạt tới Thần Cảnh trung kỳ rồi nhỉ?”
Lôi Âm không hề ngạc nhiên khi Dương Thanh có thể dễ dàng nhìn ra thực lực của mình.
Ông ta gật đầu cười khổ: “Tôi dừng lại ở cảnh giới này đã năm năm nay, không thể đột phá nổi.
Có lẽ đây đã là mức cực hạn của tôi rồi”.
Trông Lôi Âm chừng gần năm mươi tuổi, tức là lúc bốn mươi lăm tuổi ông ta đã bước vào Thần Cảnh sơ kỳ.
Thiên phú võ thuật của ông ta cũng rất mạnh.
Theo lý mà nói, ông ta không nên dừng bước ở Thần Cảnh sơ kỳ, chắc là đã từng bị thương nên mới bị tổn hại căn cơ.
“Có dám theo tôi chiến một trận không?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Lôi Âm sửng sốt, lập tức tràn trề ý chí chiến đấu, kích động nói: “Tôi đồng ý theo Tướng quân chiến một trận!”
Lúc trước nếu Dương Thanh không từ chối, ông ta đã đi theo anh chiến đấu từ lâu rồi.
Hiện giờ Dương Thanh chủ động mời, sao ông ta có thể từ chối?
“Vậy thì chiến đấu với tôi! Tăng tốc! Xông lên đi!”
Dương Thanh vừa dứt lời, Lôi Âm đã đạp mạnh chân ga phóng thẳng về